Chùng thơ đêm không ngủ tâm trạng sâu lắng

Chùm thơ đêm không ngủ

Thương Mến Đầu Tiên

Đêm thanh trời đất lắng nghênh tai
Em khẽ bên anh nói một lời
“Em mấy đêm rồi không ngủ được
Bởi vì em nghĩ đến anh thôi”

Tình yêu là bữa tiệc muôn ngon,
Là suối trong xanh tắm mát hồn,
Là gió trên buồm căng phấp phới,
Là mây thương mến ấp đầu non

Nhưng xa hơn cả mọi chân trời
Hạnh phúc đưa ta đến tuyệt vời,
Là lúc trời tình chao sát cánh
Hồn ta như thể én bay đôi .

Em ơi, đẹp nhất khi con suối
Mới phát nguyên ra được nửa vời,
Thương mến đầu tiên em chẳng ngủ
“Cũng vì em nghĩ đến anh thôi”
(Xuân Diệu)

Nỗi Đêm Trường

Tôi nhớ em… nhớ lắm một người thương
Nằm thao thức đêm trường không ngủ được
Cứ nghĩ mãi một điều chưa biết trước
Chẳng biết mai này em có ở lại không
Hay rồi mai em cất bước theo chồng
Bỏ bến đợi khóc lòng con nước vỗ
Để chiều đi nghe rặng bần vẫy gió
Lại thấy nao lòng đau xót nỗi niềm xưa
Lại ôm đời thương hạt nắng hạt mưa
Sầu đeo gót theo chiều dài thăm thẳm
Lại nghe nắng tắt sau vòm lá thắm
Thêm nữa một lần đêm thao thức nhớ nhung
Ôi!
Đêm suy tư nỗi nhớ dậy khôn cùng!
(Huyandrics)

Tự Tình Trong Đêm

Nửa khuya không ngủ được
Lòng rối như tơ vò
Trăng chập chờn giỡn nước
Còn ta hoài âu lo

Dòng sông trôi lặng lẽ
Sóng lăn tăn vỗ bờ
Giữa trời khuya quạnh quẽ
Ngược tìm về bến mơ

Gió mơn man tóc rối
Nhớ nụ hôn dịu dàng
Nước mắt rơi hờn dỗi
Khóc đời mình đa đoan

Sương phủ đầy hoa lá
Mắt mòn mỏi kiếm tìm
Đã xa rồi tất cả
Bước lạc loài trong đêm
(Đỗ Mỹ Loan)

Thao Thức

Vo tròn sợi tóc trên tay
Con đường thiên lý còn dài lắm em
Tôi ngồi thao thức từng đêm
Từ khi em biết bỏ quên hẹn hò.

Chỗ tôi vàng võ đợi chờ
Lối xưa hoang phế còn trơ lá mù
Bóng người như thể mộng du
Tựa vào nhan sắc mùa thu tóc dài.

Tôi ngồi đếm lá tàn phai
Trong mắt em một hình hài nhấp nhô
Giọt lệ chưa kịp lau khô
Sóng xa dạt mộng đã xô bạc đầu.

Thả buồn lăn lóc về đâu
Để tôi còn chút cơ cầu cưu mang
Từ em tiếng khóc lỡ làng
Đêm khêu ngọn nến đang tàn dấu khuya…
(Hư Vô)

Gieo Chi Khúc Bẽ Bàng

Đêm nay đã mấy đêm rồi
Qua không ngủ được rối bời ruột gan
Bậu gieo chi khúc bẽ bàng
Để qua nước mắt tuôn tràn không nguôi

Biết mình thân phận mồ côi
Chẳng dám đua đòi bằng chị bằng anh
Nhà bậu rộn rã yến oanh
Hoa thơm cỏ lạ tranh giành dạ thưa

Đắng lòng số kiếp dư thừa
Phải chi đừng có ngày xưa hẹn thề
Giận mình chìm đắm cơn mê
Giờ qua phải chịu não nề riêng mang

Nỗi niềm thơ vận ngổn ngang
Mong sao quên hết lỡ làng đắng cay
(Đỗ Mỹ Loan)

Đêm Buồn Hỏi Các Vì Sao

Đêm không ngủ được mơ hồ
Một mình đi giữa hư vô kiếm tìm
Sao nào vận mệnh đời em
Còn anh xa cách đôi miền nhớ nhung?

Đêm đen gió rít lạnh lùng
Trăng hờn phai sắc giữa lòng lặng câm
Mình em lẻ bóng âm thầm
Một mình thổn thức nghìn năm thương hoài

Trách chi con tạo lá lay
Mưa ngâu rả rích tháng ngày đợi mong
Bao giờ hát khúc tương phùng
Mênh mông biển rộng trập trùng núi cao

Đêm buồn hỏi các vì sao
Bao năm rồi vẫn cách nhau thiên hà ?
(Đỗ Mỹ Loan)

Thao Thức

Lạnh quá ánh trăng không sáng mấy
Cho nên muôn dặm ở ngoài kia
Em đang mong mỏi, em đang nhớ
Bứt rứt lòng em muốn trở về.

Như xa xôi quá biết làm sao?
Lấy trí tương tư đo được nào?
Em mới vùng vằng em thở dốc
Tình thương trong dạ cứ xôn xao

Thôi em chán quá, em buồn quá
Anh của em giờ cười với ai?
Nói những gì đâu tức tối dạ!
Em hồ nghi mãi, giận không thôi.

Lạnh quá ánh trăng không sáng mấy
Cho nên chăn chiếu vẫn so le
Nếu hay thương nhớ là thương nhớ
Em dại gì đâu. Ngủ thiếp đi.
(Hàn Mặc Tử)

Hát Ru Chồng Những Đêm Khó Ngủ

Anh không ngủ được ư anh?
Để em mở quạt quấn mành lên cho
Lặng sao cái gió mặt hồ
Ghét sao cái nóng đầu mùa đã ghê!
Đoàn thương binh mới trở về
Đánh nhau trước cửa hàng bia lúc chiều

Anh không ngủ được anh yêu?
Nghe chi con lũ đang chiều nước dâng
Ngày mai cây lúa lên đòng
Lại xanh như đã từng không mất mùa
Con sông bạn với con đò
Con người bạn với câu hò trên sông.

Ngủ đi, em khép cửa phòng
Để em lên gác em trông xem nào
Ai đồn rằng cọ cháy cao
Người dân Vĩnh Phú đốt bao nhiêu đồi
Hình như lửa đã tắt rồi
Gió không thổi nữa anh ơi yên lòng

Thương gì người đói lang thang
Xin ăn trên khắp phố phường ngoài kia
Ngủ đi anh hãy ngủ yên
Rồi mai họ sẽ trở về quê thôi
Lòng thương chỉ nói bằng lời
Lấy đâu ra gạo cho người được no

Khuya rồi anh hãy ngủ đi
Để em trở dậy em che bớt đèn
Đứa nào nó nói cùng anh
Cái tin chết của bạn mình vừa xong
Chắc là đường đất khó khăn
Nên thư từ chẳng thể năng gửi về
Anh ơi anh hãy ngủ đi
Thằng con ta nó nằm mê đó mà
Ngày chơi súng giả ba lô
Làm anh giải phóng hét hò suốt thôi
Mười năm sau lớn lên rồi
Sẽ quên đi những trò chơi bây giờ

Ngủ đi anh, hãy ngủ đi…
(Xuân Quỳnh)

Không Ngủ Được

Không ngủ được tại mưa hay là gió
Hay tại vì cõi nhớ mông mênh
Bỡi bóng hình ai cứ mãi lấp lánh bềnh bồng
Trong trái tim trong đêm sầu thầm lặng

Không ngủ được chắc tại trái tim yêu du mục
Đang lênh đênh theo trăng sóng mơ màng
Về phương nao sao cứ mãi lang thang
Trong tương tư trong mơ hoang lãng mạn

Không ngủ được sao lòng không buồn rũ
Chắc vì yêu nên là lạ không ngờ
Cuồng si đa tình rung cảm như mơ
Say đam mê thức bâng khuâng thơ thẩn

Không ngủ được vì tim lê thê mộng tưởng
Muồn gần em cho ngây ngất hẹn hò
Mong tình lên ngôi cho đôi bờ chung bóng
Tàn đêm rồi mà nhớ mãi vẫn chưa tan
(Ngô Thiên Tú)

Trăng Khuya Trên Hắc Hải

Trăng trên Hắc Hải rạng ngà
Biển như hồ rộng bao la mới kì!
Ngút ngàn sóng lượn li ti
Sao con đôi chấm nghĩ chi trên trời.

Khuya không ngủ được ra ngồi
Tựa bao lơn ngắm trùng khơi một mình.
Nếu như không có ân tình
Thì anh lạnh đến ghê mình, em ơi.

Nhưng hồn anh sáng anh vui,
Anh nghe đây đó cuộc đời gần quanh
Có em: ấm cả trời xanh;
Sóng bên chân khẽ cùng anh chuyện trò.

Nếu anh tả biển bây giờ
Thì trăng kia cũng đợi chờ tả trăng
Tả đêm tả cát sao bằng
Tả anh thương nhớ lòng giăng vạn trùng.
(Xuân Diệu)

Nói Với Bóng Đêm

Nửa đêm không ngủ được
Mắt dõi mắt im lìm
Thở dài nghe não nuột
Giấc ngủ chơi trốn tìm

Bước lại gần cửa sổ
Trăng nhẹ lướt xuống thềm
Sắc vàng màu nhung nhớ
Ngập tràn cả bóng đêm

Vườn khuya yên lặng quá
Chỉ tiếng gió xạc xào
Chao nghiêng vài chiếc lá
Cho nỗi sầu lao xao

Bao đêm dài như thế
Nhìn bóng mình lặng câm ?
Cuộc đời đầy dâu bể
Phiến đá buồn trăm năm
(Đỗ Mỹ Loan)

Thao Thức

Thao thức đêm nay em nhớ về anh
Không phải người yêu…
thì đừng xem như bạn
Sẽ rất buồn trước bao điều giới hạn
Quy ước cuộc đời lắm lúc cũng éo le

Mình đã đi qua nỗi biệt ly mùa hè
Lời tiên tri của con ve đồng vọng
Báo trước,
… sẽ có tháng năm dài trông ngóng
Sân trường xưa, áo trắng mịt mờ xa…

Trái tim anh không hề thuộc về ta
Sao hoài ước thời gian quay ngược lại
Hãy ru em trong vành nôi thơ dại
Để nụ cười rạng rỡ tuổi hoa niên

Thao thức lật lại từng kỷ niệm đầu tiên
Em đếm nỗi buồn rơi trên trang giấy
Bài thơ nhỏ, thay lời tỏ tình tới anh đấy
Sao người vẫn vô tình

Thao thức, để rồi …
thảng thốt nhận ra mình
Mãi chỉ là chiếc bóng bên lề nhau
Thao thức cùng trăng sao
Nghe tương tư trải dài theo niềm nhớ

Hỡi người bên kia vắng xa nhịp thở
Có như ta thao thức đợi đêm tàn
Khi mãnh trăng treo
hao khuyết ánh vàng
Trời ơi, làm sao anh biết được…

Đừng xát muối trái tim đang trầy xước
Em đớn đau, đớn đau
Thao thức cả đời vẫn đâu thể tìm nhau

Không là người yêu,
đừng bao giờ là bạn…!
(Trường Phi Bảo)

Lắng Nghe Tiếng Đêm

Đêm đã tàn chưa nghe tiếng đêm
Như tiếng chân ai động bên thềm
Có phải em về chưa gõ cửa
Để tôi chờ đợi nghe tiếng em

Đêm đã tàn chưa nghe tiếng đêm
Sương khuya rơi đổ ướt vai mềm
Giận nhau giây phút rồi tha thứ
Sao để hồn tôi như kẻ điên

Đêm đã tàn chưa nghe tiếng đêm
Ngoài kia khoảng không vắng im lìm
Tiếng gió thét gào như tim vỡ
Người muốn ra đi kẻ muốn tìm

Đêm đã tàn chưa nghe tiếng đêm
Làm sao xóa hết những ưu phiền
Khi đã cố quên là thêm nhớ
Nhớ em nằm lắng nghe tiếng đêm
(VVKH)

Khoảng Lặng

Có những đêm không ngủ
Mgước mắt nhìn trời cao
Gởi tình về bên ấy
Mắt ngời muôn ánh sao

Những dấu yêu chồng chất
Ngày một đầy thêm lên
Những nhớ thương chất ngất
Biết lấy ai bắt đền?

Một mình em lặng lẽ
Lời tan vào khoảng không
Chiều mùa đông ký ức
Rơi vào miền mênh mông
(Cát Nhu)

Nước Mắt Đêm Mưa

Đêm không ngủ thời gian như dừng lại
Con gió buồn len vào nỗi nhớ nhung
Lòng buốt giá theo tiếng mưa lạnh lùng
Mà vô tình khiến con tim tê tái.

Nỗi nhớ em tôi như người ngây dại
Em vô tình bỏ mặc chẳng quan tâm
Như mọi đêm tôi lại khóc âm thầm
Những giọt lệ với tôi thành tri kỉ.

Gió qua song thổi lạnh từng suy nghĩ
Hồn lạnh giá đóng băng nỗi cô đơn
Chẳng thể nào quên người trong tâm trí
Đêm mưa buồn giọt nước mắt tràn mi!
(Rêu Phong)

Similar Posts

Leave a Reply