99+ bài thơ mùa đông hay nhất, thơ tình mùa đông, mùa đông buồn

Nếu như mùa hè là mùa của của nhiệt huyết, mùa thu là mùa của lãng mạn thì mùa đông lại là mùa mang đến nhiều cảm xúc trái ngược nhau nhất. Cái lạnh tê tái của những ngày đông về sẽ khiến người ta xích lại gần nhau hơn, cùng lan tỏa tình yêu thương. Nhưng ngược lại, mùa đông với màu sắc ảm đạm càng làm những trái tim cô đơn thấm thía hơn. Những bài thơ mùa đông hay nhất dưới đây của gocnhotamhon sẽ chia sẻ cùng bạn!

Thơ mùa đông buồn

Xem thêm:

thơ mùa đông

Nổi Buồn Chờ Đông

Mọi nỗi buồn em để dành đến Đông
Khi đất trời chìm trong làn gió lạnh
Em dang tay ôm buồn thương bên cạnh
Chắc sẽ chẳng hề thấy lạnh được đâu

Nếu giọt lệ lỡ đọng trên mắt nâu
Xin em giữ đến Đông hãy rơi xuống
Khi hoa cải đã rộ vàng từng luống
Nước mắt sẽ làm ngực trái ấm lên

Mọi nỗi buồn em gửi gió mùa Đông
Chắc gió lạnh và dài Lê thê thế
Sẽ cuốn đi rất nhanh va rất nhẹ
Chờ nắng lên hong khô đôi mắt nhoè

Mùa Đông qua phố xá đều vắng hoe
Em sẽ chẳng thấy riêng mình cô độc
Những nỗi buồn đã trở nên gai góc
Sẽ thôi đâm vào sâu thẳm tâm hồn

Ngọt nhạt chiều gầy nắng buổi hoàng hôn
Thèm Hương nắng còn Vương lại trên tóc
Thèm những dỗ dành để một lần được khóc
Khi trái tim mạnh mẽ đã mệt nhoài

Mùa Đông Phố Nhỏ

Thành phố sáng nay bỗng trở gió nhé Anh
Em giật mình ngỡ mùa Đông phố nhỏ
Góc ngày xưa có người hay đứng đó
Chờ mấy mùa thương nhớ biết bao nhiêu

Ngốc nghếch quá Anh nhỉ, chẳng dám nhận tình yêu
Chỉ ngại ngùng…thích thích nhau đôi chút
Muốn nắm tay nhưng ngập ngừng…thành hụt
Muốn nói gì mà lại cứ lặng im

Ra ngóng vào trông cái điện thoại nhiều đêm
Cứ chờ hoài chẳng một tin nhắn tới
Muốn nhắn một câu “học xong nói chuyện nha…em đợi”
Nhưng lại thành “học bài đi…đồ lười”

Xe em hỏng mỗi dịp lớp đi chơi
Là giả vờ để được Anh chở đấy
Thế mà Anh chẳng biết ý gì vậy
“Xe tôi không chở nặng…bà đi xe khác đi”

Sao ngày cuối cùng vẫn chẳng nói được chi
“Ê, tặng ông con gấu cử nhân đó
Thi cho tốt sau mới lấy được vợ
Lười như ông cô nào thích nổi đâu”

“Xem lại đi,tôi đẹp trai nhất phố
Chẳng làm gì cũng có khối cô theo
…Đây tặng bà cái mũ hình con heo
Người giống mũ, mũ giống người như đúc”

Là thế đấy, lúc nào cũng chỉ chọc
Chẳng bao giờ được một lời yêu thương
Tháng năm qua mãi xa cách đôi đường
Có bao giờ anh tiếc vì chưa nói…?

Tôi và em

Tôi và em thân thiết
Đã bao ngày tháng qua
Những mến thương da diết
Chỉ giữ đấy như là…

Tôi thích vỗ vai phải
Nhưng đứng bên trái em
Em quay qua quay lại
Đánh tôi nhưng cười hiền

Em thích hay nũng nịu
Đòi cái kia cái này
Tôi giả vờ không hiểu
Em giận dỗi buông tay

Tôi thích xoa đầu em
Rồi chê người lùn quá
Em quay sang ăn vạ
Tôi chữa: nhưng đáng yêu

Em cứ giả vờ kiêu
Bỏ lại tôi sau tít
Tôi giả vờ thấm mệt
Chân ngắn bước nhanh ghê

Tôi và em cứ thế
Hai đường thẳng song song
Ở giữa là mùa Đông
Tôi và em ly biệt

Tôi đi, em cũng bước
Về hai góc trời riêng
Dẫu thế gian có chật
Chỉ gặp trong nỗi niềm

Đêm đông

Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở

Hương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt

Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết

Mùa đông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớt

Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp

Một chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mình
Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh

Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

Một chiều đông

Chiều nay một chiều đông
Nghe thèm giọt nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông

Người ơi đông bên nớ
Có nhiều tuyết rơi không
Bên ni đông không tuyết
Chỉ bão tuyết trong lòng

Nhớ về đông năm ấy
Tuyết trắng phủ đầy cây
Trắng như màu áo cưới
Môi mắt nhìn đắm say

Rồi mùa đông lại sang
Cuộc tình lỡ, tan hoang
Tuyết vẫn trắng đầy lối
Trắng, như màu áo tang

Chiều nay một chiều đông
Dù có giọt nắng hồng
Dù có vòng tay ấm
Vẫn nghe buồn mênh mông

Mùa Đông
Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh
Trời rét mướt gió Đông về gọi cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Như tình anh không áo lúc Đông sang
Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang
Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ
Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em
Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập
Sợ dại khờ nên em chút cô liêu
Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu
Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi
Hãy mỉm cười cùng mùa Đông xuống phố
Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!
(Hồ Xuân Thu)

Cơn Mưa Mùa Đông
Mưa về gieo cái lạnh đông
Làm em giá lạnh môi hồng tái xanh
Cỏ cây hoa lá úa cành
Chim không buồn cất cánh bay lên trời
Sao mà lạnh quá ai ơi
Suối không buồn chảy mây trời quên bay
Mưa về đem gió heo may
Đồng xơ xác lá, cỏ phai sắc màu
Vườn ai rụng trắng hoa cau
Gió đem giá lạnh lùa vào hồn ta
Nhìn em dáng đẹp như hoa
Môi ai đỏ thắm xóa nhòa mùa đông
Nhà ai khơi bếp lửa hồng
Xua đi giá lạnh đêm đông nhạt nhòa
Trời buồn không ánh sao sa
Mảnh trăng khuất bóng lệ nhòa màu mây
Mưa về đem giá lạnh đây
Đem cơn giá buốt chất đầy dòng sông
Lời ai nặng nỗi hoài mong
Rót cơn giá lạnh thắt lòng thi nhân
(Mãi Yêu Em)

Giận Mùa Đông
Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!
Để sầu héo hắt cả muôn nơi
Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ
Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời
Chín đợi mười mong cay khóe mắt
Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi
Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết
Chợt thấy tủi hờn phận cút côi.
(Đỗ Mỹ Loan)

Lá Mùa Đông
Người đi rồi… áo mùa thu khép lại
Giấu trong tà một chút nắng vàng hanh
Buồn của tôi thay lá mọc trên cành
Chưa rụng vội để chờ mùa thu khác
Chiều bây giờ cây đứng nghe gió hát
Nhẹ nhàng thôi mà những lá buồn lay
Trời mùa đông có vội vã hết ngày
Lá có kịp đón một mùa thu nữa?
Người đi rồi khép điều gì trong mắt
Giấu vào hồn một biển nhớ mù khơi
Người đi rồi tôi trắng cả tay tôi
Chỉ còn lại một nỗi buồn chưa mất…

Phố Mùa Đông
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao
Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen
Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang
Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi
Đông đã về… em có đến bên tôi?
(Toàn Tâm Hòa)

Mùa Đông Phố Núi
Cuối đông trở về phố núi
ta con nhạn lạc bóng chiều
lãng tử phiêu bồng mấy độ
ân tình gãy gánh phong rêu.
Tiếng chim nào nghe quen quá
vòng tay còn ấm nhu mì
môi hôn vừa xa vừa lạ
nồng nàn đâu thuở tình si.
Cuối đông trở về phố núi
mẹ già tất tả gieo neo
gội sương ẩn sầu tóc bạc
đồng xa vắt vẻo khói chiều.
Phố núi chập chùng hư ảo
hồn chuông quạnh khách trầm ngân
mẹ ơi, quỳ vàng mấy độ
bước đi… thương quá… ngập ngừng.
(Phan Thanh Minh)

Mùa Đông Và Em
Gió ùa về một mùa đông ngập phố
Chút mùa thu xếp lại khóm cúc vàng
Kí ức ấy lăn vào miền xa vắng
Đợi mấy mùa sao bỗng thấy… mênh mang
Anh thương lắm mỗi lúc gió đông sang
Gửi nỗi nhớ bay theo miền giá lạnh
Trời góp rét để hồn thêm hiu quạnh
Cho mắt buồn ngơ ngác trước mùa đông
Chợt hỏi lòng ta có nhớ người không?
Để trước chiều lạc rơi bao nỗi nhớ
Cơn gió xô giữ trong nhau hơi thở
Cho riêng anh riêng một nỗi đợi chờ
Thành phố trở mình khoác áo mùa đông
Thoáng rùng mình… em bây giờ có rét
Căn phòng ấm… giữa một mùa đông chết
Đợi em về… đan nắng ấm cho nhau!
(Kẻ Lãng Du)

Xa Em Mùa Đông
Mùa đông đến gợi nhiều nỗi nhớ
Em yêu giờ đang ở nơi xa
Đông mang cái lạnh thấu da
Một mình lạnh lẽo mắt nhòa lệ rơi
Phương trời xa em ơi có biết
Nhớ khi xưa thời tiết chuyển mùa
Mùa đông gió bấc rét lùa
Bên nhau anh quạt gió đùa trêu em
Đêm lạnh lẽo không em trống rỗng
Cho tim anh giấc mộng tan tành
Anh buồn thao thức tàn canh
Gửi vào nỗi nhớ để dành em yêu
Đã xa rồi bao điều mộng ước
Biết bao giờ mình được bên nhau
Mình anh với trái tim đau
Còn đâu lời ước, trước sau chung tình!
(Nguyễn Quang Long)

Nỗi Nhớ Mùa Đông
Hình như hơi gió lạnh về
Phố khuya trở mình thao thức
Cây bàng trùm khăn đỏ rực
Rùng mình se sắt chân qua
Có một mùa đông đã xa
Tay đan trong bàn tay ấm
Bên nhau bước chân chầm chậm
Chuyện vui khúc khích giọng cười
Biết bao mùa đông qua rồi
Lòng vẫn nhớ mùa đông cũ
Kỷ niệm một thời hoa đỏ
Còn đây góc nhỏ lặng thầm
Khẽ gọi mùa đông… mùa đông!
Bỗng lòng chợt như muốn khóc
Màu sương nào rơi trên tóc
Giọt buồn nào đọng khóe mi?
Ừ rồi đông sẽ qua đi
Rồi một mùa xuân sẽ tới
Và một tình xuân vời vợi
Cựa mình mặt đất hồi sinh!
(Liên Hương)

Mùa Đông Buồn
Thế là lại đến mùa đông
Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?
Em vui đùa giỡn với mây
Lối xưa gió hú có hay tôi buồn
Biển khơi sóng vỗ dập dồn
Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu
Chân trời xa tít về đâu?
Sao không lên tiếng một câu yên lòng
Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng
Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi
Khói lam chiều tím lưng đồi
Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu
Đông về giá lạnh đìu hiu
Tái tê nhịp bước cô liêu một mình
Vắng em chỉ bóng không hình
Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang…
(Trung Dũng)

Cuộc Gọi Mùa Đông
Anh gọi cho em khi ở ngoài kia
Bão tuyết nổi lên, gió gào tuyệt vọng
Gió cũng cần chăng một tâm hồn nóng
Sau những cuồng xoay điên đảo giữa trời?
“Lạnh thế này, anh yêu, mình hãy nói ít thôi!”
Trạm điện thoại chơ vơ trong hẻm nhỏ
Giọng anh đã nhoà đi…
Nói câu gì em cũng nghe là “yêu” cả
Em áp ống nghe vào má mình, muốn sưởi ấm mùa Đông
Em thấy tim đập nhanh, thấy má ửng hồng
Thấy mắt long lanh, thấy lòng dịu ngọt
Tình yêu bao năm rồi vẫn măng tơ, non nớt
Nâng niu suốt đời, anh nhé, vì nhau!
Tuyết vẫn ngời lên, sáng suốt đêm thâu
Như tình yêu mình suốt đời không ngủ
Như trắng trong không bao giờ biết sợ
Đêm đen lạnh lùng, sương muối, giá băng…
(Thụy Anh)

Đêm Mùa Đông
Kìa, bông tuyết đang lượn là, hớn hở
Mời gọi ta trong vũ điệu muộn màng
Trời buốt giá, có gì mà vui sướng!
(Ta trót mơ nắng rồi nên đâu thể đa mang!)
Gió chạy trên mái nhà những bước rền vang
Như bước chân những người trời nhảy múa
Như có tiếng dàn đồng ca muôn thuở:
“Ơi, mùa Đông ghê gớm, diệu kỳ!”
Rượu cổ tích bọt tràn ly cổ tích
Thảm tuyết dày tự phát sáng vào đêm
Ánh sáng lạnh mà sao trong trẻo lạ
Đôi mắt nhìn chợt hóa dịu dàng thêm
Những ai đang say giấc êm đềm
Có mơ thấy tuyết vẽ hoa lên cửa sổ?
Có rùng mình khẽ trong hơi thở
Của mùa Đông bình thản, lạnh lùng?
Nước đang kết băng trên khắp mặt sông
Vạt rơm khô cuối vụ bỏ trên đồng
Sớm mai ra sẽ trùm chăn bông trắng
Ấm áp ngủ vùi suốt cả mùa băng…
Có những ai bỗng thức giấc, bàng hoàng
Đứng bên cửa nghe mơ hồ hạnh phúc
Một mình thôi mà ngỡ đời thao thức
Vìì bao điều quen thuộc không tên?
Bởi vì đêm nên không thể hát lên
Bởi vì gió nên không đành tung cửa
Lồng ngực nóng vẫn khao khát mở
Cho nhỏ nhoi bông tuyết lạnh đậu vào.
(Thụy Anh)

Ai Buồn Hơn Ai?
Ở bầu trời nào đó
ai thao thức đêm dài?
Ở một ô cửa sổ…
biết ai buồn hơn ai?
Ta mất mát cả hai
tình yêu còn ở lại
Dẫu được thua, tê tái …
vẫn hạnh phúc đắng lòng!
Em chua chát và anh-
buồn dâng trong đáy mắt
Ngỡ ngàng giây gặp mặt…
mà lòng tắt lửa lòng!
Trong em là mùa đông
trong anh là hoang vắng
Trái tim giờ đắng lặng…
biết ai buồn hơn ai?
(Vũ Thị Minh Nguyệt)

Anh Còn Cho Em
Một mùa thu ẩm ướt
Những ngày mưa áp thấp
Trăng cóng trên đỉnh trời
Đừng trách em nữa Anh!
Em thấy mình lạnh toát
Đêm, ngày vỡ trên môi
Sao mãi mình chưa gặp?
Thôi thì là số phận
Thôi thì là cơ duyên
Vì sao em yêu Anh?
Vì đâu em một mình?
… Đêm mùa đông năm trước
Em đã đi tìm Anh
Có phải tại mùa đông
Hay Anh – là giá lạnh?
Lại sắp đông ập đến
Hay là đông đã về
Em hỏi rồi em đi
Lời đắng như hạnh phúc
Đường chỉ tay chồng chéo
Số phận – một trận đồ
Khói, bụi, mắt đau rát
Bời bời lá, gió rụng
Đường đi trong ánh nước…
Nếu Anh còn yêu em…
(Vi Thùy Linh)

Anh Còn Nhớ Hay Là Đã Quên
Anh còn nhớ mùa đông
Hàng cây mong chờ nắng
Ngàn lá nằm im lặng
Run rẩy trên cành cao
Anh còn nhớ mùa đông
Thấy từng ngày thật ngắn
Guốc khua trên phố vắng
Âm thầm ngàn mưa bay
Nhặt hơi ấm bàn tay
Qua từng hơi gió thổi
Sao gió hoài đắm đuối
Gọi mưa về gió ơi
Bao thương nhớ bồi hồi
Khi ngày xuân bỏ phố
Khi ngày xuân đã lỡ
Lời hẹn đếm ngàn sao
Lời hẹn ta bên nhau
Cung đàn ngân nga phím
Hoàng hôn buông mầu tím
Mắt trong veo mơ đầu
Lời hẹn rồi mai sau….
(Thu Phong)

Thơ tình mùa đông lãng mạn, ngọt ngào

Nỗi nhớ mùa đông – Tùng Trần

Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ

Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?
Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ

Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?
Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??

Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm

Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!

Đêm đông hoài niệm – Thiên Gia Bảo

Anh nghe nói gió mùa về em ạ
Em có buồn vì mình vắng nhau không
Chiếc khăn gió che chở cả mùa đông
Chỉ một phút nặng lòng đem vứt bỏ…

Chắc bây giờ ở phương trời xa đó
Đã có người thắp lửa sưởi trái tim
Đâu cần anh mà trông ngóng mong tìm
Thứ đã cũ của một thời xa vắng…

Khi tâm hồn như dòng sông phẳng lặng
Ái ân chìm xuống tận đáy đại dương
Đông có mang băng giá cũng vô thường
Bởi trái tim đâu còn niềm cảm xúc…

Phải cố quên đi những gì đã mất
Để niềm đau như cơn gió thoảng buồn
Cuộc sống mới có lẽ sẽ vui hơn
Khi tình yêu chẳng còn là tất cả…

Em ấm êm bên một người xa lạ
Anh cũng đành chấp nhận bị lãng quên
Phận kiếp chẳng cho hai đứa nên duyên
Thì chúc em muôn đời luôn hạnh phúc…

Nếu đau thương làm anh thêm nghị lực
Sống vững vàng bước tiếp đến ngày mai
Vùi chôn đi xóa bỏ những u hoài
Hãy xem như mình chưa từng…em nhé…

Rồi anh cũng phải đứng lên mạnh mẽ
Trút muộn phiền đối diện với chính anh
Nam tử hán không được quá lụy tình
Khi người ta đã thay lòng đổi dạ.

Đông về xa em – Đức Trung

Đêm qua gió lạnh tràn về
Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng
Giờ này em có biết không?
Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu

Sao mình cứ mãi xa nhau?
Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can
Chia ly thương nhớ vô vàn
Tình như con sóng nát tan trong lòng”

Bao nhiêu mộng ước chờ mong
Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em?
Anh nằm thao thức trong đêm
Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không?

Tình yêu như ngọn lửa hồng

Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng.

Mùa đông về – Lê Hoàng

Trời se lạnh gió vờn len lỏi
Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn
Mưa chiều xối xả …mưa tuôn
Đìu hiu quán nhỏ …cõi hồn chênh chao !

Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt
Cách dặm trường da diết khôn nguôi
Ước gì cơn gió lả lơi
Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng

Nhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽ
Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau
Lòng anh một nỗi âu sầu
Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình.

Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớ
Trái tim hồng một thuở khát khao
Giờ đây thấp thỏm thét gào
Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề .

Ôi não nuột ! Sơn khê cách trở
Ở hai đầu nổi nhớ xót xa
Tình duyên nguyện thắm mặn mà
Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn.
Phố Mùa Đông – Toàn Tâm Hòa
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi
Đông đã về… em có đến bên tôi?

Xem thêm:

Thơ tình mùa đông 1
Bài thơ tình tôi viết giữa đêm đông
Vào khoảng trống đầy mông lung lạnh giá
Câu yêu thương lạc trên miền đất lạ
Chẳng đến được người đã qúa xa xôi ?
Muốn gửi về đâu tha thiết đôi lời
Tôi chỉ biết nhìn sương trời giăng trắng
Tìm ánh sao đông trên dòng sông lặng
Lạnh tiếng thở dài sầu lắng tâm tư
Đông đã về se sắt những trang thơ
Tình đã mất, cả đời mơ nuối tiếc
Còn lại thôi chút ân tình cách biệt
Rầu rĩ cuộc đời, oán kiếp đơn côi
Bài thơ tình tôi đang viết cho tôi
Cơn gió lạnh cuốn rời xa mơ ước
Đến nơi nao nếu người em thấy được
Xin hãy động lòng, dừng bước tâm giao
Tôi vẫn yêu em như những ngày nào
Nghe ký ức thường dâng trào khao khát
Hoài niệm tiếng yêu làm sao lạnh nhạt ?
Nhung nhớ tràn đầy, Đông hát ai nghe ?
Từ độ em đi tâm trí nặng nề
Thơ tôi viết em đâu hề xao xuyến
Như dòng sông nước vẫn xuôi về biển
Thương nhớ dụm dành… lại tiễn ra khơi
Sửa soạn cho mùa đông
Một chút gió đêm nay cho đủ rét
Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng
Ở trên sao sáng để em sang
Đôi cánh lớn đáp qua lòng cửa mở
Hương của cỏ và độ nồng hơi thở
Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn
Như que diêm phải cháy những đầu hôm
Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt
Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác
Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay
Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay
Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết
Mùa dông tới làm sao em biết
Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng
Chắc buổi chiều mái tóc cũng mưa giông
Đường đi học thênh thang loài mây rớt
Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết
Khi vô tình gọi lại tuổi tên người
Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai
Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp
Một chút núi của bầu trời xa tắp
Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh
Em có nghe rất khẽ ở bên mình
Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh
Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh
Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông
Em có nghe lửa ấm ở trong lòng
Hương lạ chết, và cây kia rũ xuống

thơ tình mùa đông

Thơ tình mùa đông 2
Muốn gửi tới em thật nhiều trong đêm giá
Mỗi vần thơ tựa sóng cả trào dâng
Đêm có buồn tình biết có hay không ?
Anh chỉ thấy một lòng yêu em mãi.
Gửi về Em dáng chiều trôi chầm chậm
Khói Sương rơi giăng trắng nỗi niềm tư
Xe lạnh lòng làm nỗi nhớ âm u
Đêm dần xuống chiều dường thêm lưu luyến
Gửi về em niềm thương trong gió quyện
Mang tâm tư bao xao xuyến nghẹn ngào
Khóm Trúc reo mình cùng gió lao xao
Nghe cảm xúc thầm dâng trào rung động
Gửi về em cả trời mơ mở rộng
Ôm yêu thương ,ôm niềm nhớ vô trong
Khát vọng nào ôm mãi nỗi chờ mong
Ôm hình bóng ôm em vòng tay ấm
Gửi về em dáng chiều trôi rất đậm
Cả không gian bưng phủ kín nhớ thương
Căn phòng buồn ăm ắp những vấn vương
Đầy ứ đọng bốn bức tường lạnh lẽo
Gửi về em niềm vui buồn đan chéo
Như mây bay, nhờ gió thổi vu vơ
Gió mơn man niềm thương nhớ mong chờ
Mây hờ hững,hững hờ trôi không bến
Gửi về em những tâm tình chợt đến
Máu rồn sôi,ứ nghẹn nhói con tim
Hạnh phúc dâng trào thổn thức đêm đêm
Ôi khao khát,khát em men tình ái
Gửi về em một tình yêu mãi mãi
Như dòng sông đầy ắp bốn mùa thương
Như cuộc đời vẫn tha thiết uyên ương
Như bờ cát vấn vương người in dấu
Gửi về em khát khao hằng nung nấu
Cho Đông qua, Xuân,Hạ tới Thu về
Em yêu ơi niềm mơ ước đam mê
Tình vĩnh cửu vẫn không hề đổi khác
Gửi về em một con tim mộc mạc
Một đơn xơ,một cảm xúc chân tình
Một linh hồn một ngọn nến lung linh
Một niềm nhớ một bóng hình hơi ấm
Gửi về em nụ hôn nồng sâu đậm
In bờ môi,in ánh mắt nụ cười
In ngọt ngào in giọt lệ tan rơi
In cảm giác in bồi hồi ngây ngất
Gửi về em mối tình anh rất thật
Rất thật lòng và rất đỗi yêu em!

Thơ tình mùa đông 3
Mùa Đông này anh sẽ đến bên em,
ở trọn 90 hôm không đêm nào bỏ vắng,
ngày đi làm, tối tắm xong mang tặng,
tất cả thân này em sở hữu hết mùa Đông.
Không như xưa em chỉ ngắm lửa hồng,
rét thấu xương khi mỗi mùa Đông tới,
càng yêu anh em càng chờ càng đợi,
càng lạnh lòng dù cạnh lửa than khô.
Thôi từ nay anh gác bỏ cơ đồ,
về bên em cho Đông dài bớt rét,
để tình yêu hai ta bùng khét lẹt,
trả nợ bao ngày em nhóm lửa nướng tim.
Anh sẽ về ngay để em khỏi phải tìm,
khỏi phải lo dập dình bên hàng xóm,
đông năm nay em cứ sử dụng anh cho đến khi quắt khọm,
anh sẵn bằng lòng bù cái thiệt em xưa.
Không biết năm nay trời rét nặng hay vừa,
có tuyết kèm theo hay chỉ là gió buốt,
dù rét sâu anh thề không hề tuột,
ôm chặt cả người từ chán xuống gót chân em.
Đông năm nay em sẽ hết bõ bèm,
có anh về cùng em chia hơi lạnh,
kể từ nay Đông về anh không tránh,
ấp ủ hết mùa tan rét mới lại đi.

Một chiều đông
Chiều nay một chiều đông
Nghe thèm giọt nắng hồng
Thèm một vòng tay ấm
Cho đời bớt mênh mông
Người ơi đông bên nớ
Có nhiều tuyết rơi không
Bên ni đông không tuyết
Chỉ bão tuyết trong lòng
Nhớ về đông năm ấy
Tuyết trắng phủ đầy cây
Trắng như màu áo cưới
Môi mắt nhìn đắm say
Rồi mùa đông lại sang
Cuộc tình lỡ, tan hoang
Tuyết vẫn trắng đầy lối
Trắng, như màu áo tang
Chiều nay một chiều đông
Dù có giọt nắng hồng
Dù có vòng tay ấm
Vẫn nghe buồn mênh mông
Chiều nay, một chiều đông ..

Mùa đông xa nhau
“Trời lạnh rồi, mặc thêm áo nghe em.
Gió thổi nhiều, nhớ quàng khăn kín cổ.
Trời sương giá, đeo găng cho khỏi buốt.
Mùa đông dài, sẽ lạnh giấc mơ quen.
Trời lạnh rồi, nơi ấy có buồn không?
Chiều vội vã nắng chưa vàng đã tắt…
Lời ngọt ngào lời chưa trao đã mất.
Mùa đông về em có lạnh lắm không?
Ở bên này trời vừa mới vào đông.
Nửa trời kia trời lại trong mùa nắng.
Chẳng ai nhớ, chẳng ai còn muốn nhớ.
Bởi mùa nào gió cũng lạnh như nhau…”

Thơ mùa đông cho những người con xa nhà

BÀI THƠ: ÁO LEN CỦA MẸ
Tác giả: Đặng Minh Mai

Mùa đông lạnh giá đến rồi
Con nhìn áo mẹ bồi hồi đớn đau
Sợi len nay vẫn thẫm màu
Mẹ yêu khuất bóng đã lâu chẳng về
Nghẹn lòng tim buốt tái tê
Hôn lên áo mẹ tràn trề lệ rơi
Ngày xưa đông đến ngập trời
Mẹ nhường áo ấm miệng thời hát ru
Đêm về gió bấc vù vù
Thổi tung phên cửa mịt mù gió đông
Củi khô mẹ thắp lửa hồng
Sưởi cho con ấm say nồng giấc mơ
Cởi thêm tấm áo đơn sơ
Đắp cho con với vô bờ yêu thương
Mẹ chăm con suốt đêm trường
Chở che gió lạnh khỏi vương con mình
Đêm nay đông lạnh dập dình
Tìm đâu thấy mẹ bóng hình năm nao?
Ôm ghì chiếc áo thuở nào
Con tìm hơi ấm…nghẹn ngào…mẹ ơi!!!

MÙA ĐÔNG NHỚ NHÀ
Mẹ ơi! đông đã về rồi
Quê nhà mẹ nhớ đắp chăn ấm người
Thương con mẹ nhớ hay cười
Cho con ấm áp xứ người mẹ nha!
Thương cha thương mẹ nhất là:
Bờ vai cha đã dãi dầu gió mưa
Thương mẹ những buổi sớm trưa
Mong con nơi ấy bấy lâu chưa về
Ân cha, nghĩa mẹ, làng quê
Con luôn ghi nhớ trong lòng mẹ ơi
“Công cha nghĩa mẹ bằng trời”
Con luôn ghi nhớ những lời mẹ răng:
Rằng: con cố gắng học hành
Sao cho xứng với lưng cha mẹ còng
Mẹ ơi! đau xót trong lòng
Làm sao đáp nổi ân trời, biển xanh
Ba năm dưới đất Sài Thành
Ba năm đèn vở, thắm bao vị đời
Cuộc đời chua lắm mẹ ơi!
Không như trái ngọt mẹ dành cho con.
Đêm nay mẹ ngủ giấc tròn
Hay còn thau thức vì con xa nhà
Mẹ ơi! con cũng nhớ nhà
Nhớ cha, nhớ mẹ lòng con nghẹn ngào
Màn đêm buông xuống lúc nào
Để cơn gió thổi đông về lạnh vai
Tương lai con vẫn còn dài
Nên con cố gắng miệt mài ngày đêm
Lá rơi lặng lẽ bên thềm
Làm con thao thức nghĩ về mẹ cha
Mùa đông hãy sớm đi qua
Để cho giấc ngủ mẹ cha được tròn
Mẹ ơi con vẫn là con
Dù cho đông giá hay đời nhạt con
Bởi vì con biết vẫn còn:
Vòng tay cha mẹ bao la biển trời
Dù đi khắp bốn phương trời
Con sẽ trở về tay mẹ tay cha
Cùng nhau xum họp cả nhà
Cùng nhau chia sẽ buồn vui cuộc đời.

BÀI THƠ: CHIẾC ÁO LEN
Tác giả: Tịnh Lộc
Ôm chiếc áo bằng len đỏ sẫm
Lệ lăn dài môi ngậm xót xa
Cuối thu mẹ tặng làm quà
Mong con ấm áp khi qua xứ người
Mùa đông chớm tuyết phơi ngọn cỏ
Nắng nhạt màu để gió lạnh tung
Xa quê cực khổ muôn trùng
Khoác lên áo mẹ chẳng mong ước nhiều
Không tin tức bao nhiêu năm lẻ
Con trở về bóng mẹ khuất mây
Thứ tha kẻ bất hiếu này
Vì đi biệt xứ ước thay phận mình
Ôm chiếc áo buồn quanh ân hận
Nấc nghẹn ngào lạnh quấn con tim
Đông về gió bấc nhiều thêm
Ôm hoài chiếc áo con tìm mẹ yêu.

ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ
Tác giả: Trương Thị Anh
Thầm thì thu đã nhẹ trôi
Gió se se lạnh đây rồi đông sang
Mây mù che phủ nắng vàng
Mặt hồ phẳng lặng ngỡ ngàng thu qua
Đông về bàng đỏ sắc hoa
Thoảng thơm ngô nướng cho ta nhớ về
Đông xưa khi còn ở quê
Thương mẹ xuống cấy tái tê cõi lòng
Áo tơi che tấm lưng còng
Nào đâu lưng kín gió lồng lao xao
Đông về nhớ mẹ nôn nao
Mưa phùn xuống cấy con nào có quên
Bây giờ mẹ đã quy tiên
Sáng nay mưa lạnh nhớ miền quê xưa
Rét run mẹ vẫn cày bừa
Cho con, cho cháu đông xưa no lòng
Lớn lên con hiểu đục trong
Đông xưa có mẹ ấm nồng tình thân.

THƯƠNG MẸ ĐÊM ĐÔNG
Tác giả: Đặng Minh Mai
Đêm đông lạnh con nằm thao thức
Thương mẹ nhiều day dứt tim con
Sương đêm rơi ướt lối mòn
Cánh đồng hoang vắng mẹ con đang nằm
Gió đông bắc lạnh căm giá buốt
Thổi từng hồi thắt ruột tím gan
Xót xa lệ chảy thành hàng
Bởi con thương mẹ suối vàng lạnh hơn
Con thương mẹ cô đơn, thương lắm!
Nấm mồ xanh xanh thắm một màu
Nắng mưa sương gió dãi dầu
Mùa đông lạnh lẽo kiếm đâu chăn mền
Con lặng lẽ nhìn thềm sương rớt
Gió vô tình từng đợt vút qua
Nghẹn lòng đếm giọt sương sa
Đêm đông thương mẹ…khóc oà…mẹ ơi!

ĐÔNG VỀ NHỚ MẸ
Thơ: Đăng Vinh Trần
Nơi con ở hai mùa mưa, nắng,
Thương miền quê đêm vắng đông về.
Mẹ già, gió lạnh tái tê
Nhớ con lớn, bé xa quê, nơi nào !
Nỗi cách trở lòng bao sầu não ,
Phận làm con sóng bão tình thương.
Nơi xa cách trở dặm trường
Hướng về quê mẹ lòng thương vô bờ.
Trong xa cách luôn mơ thầm ước,
Chốn quê nhà mẹ được ấm êm.
Đêm đêm gió rét qua thềm
Mẹ yên giấc ngủ êm đềm, bớt lo.

KÝ ỨC MÙA ĐÔNG
Tác giả: Diệp Ly
Mùa đông ấy mẹ ngồi bên bếp lửa
Củ khoai lùi hớn hở mắt trẻ thơ
Làn khói bay hòa quyện dưới sương mờ
Cha hắng giọng ngâm nga câu lục bát.
Mùa đông ấy có mây bay bàng bạc
Ánh mắt bà thấp thoáng bóng thời gian
Chân trời xa hiu hắt chút nắng vàng
Chiều dần xuống miên man vùng ký ức.
Mùa đông ấy theo ngày xanh đi mất
Dư ảnh còn lẩn khuất những đêm mơ
Làn bụi mờ giăng kín lối về xưa
Để ngày tháng ngẩn ngơ màu kỷ niệm.
Mùa đông ấy trong gió mây ẩn hiện
Tim nồng nàn hoài niệm khoãng trời thơ
Đông lạnh buồn cây cỏ cũng xơ rơ
Tìm quanh quẩn giấc mơ miền cổ tích.

Thơ về mùa đông chế

thơ về mùa đông

Xin trời bớt lạnh

Thơ: Viết Minh
Hôm nay lạnh sáu độ C
Trùm chăn cố nhịn… bị mê tè dầm
Nước ra xối xả ầm ầm…
Chăn, ga, chiếu, đệm ướt thâm mịa rồi.
Làm sao lạnh thế hả Trời
Khổ thân cho cái thằng tôi lúc này
Bây giờ biết lấy gì thay
Làm sao hết được mùi này ông ơi
Ông thì cũng quá dở hơi
Cứ cậy làm Trời… để lạnh thế sao?
Hãy cho chút ấm đi nào
Dân tình chịu lạnh, lẽ nào không thương?
Mọi người mãi nằm trên giường
Nhiều ông quá mệt bởi tương nhiệt tình.
Xin Trời thương xớt chúng sinh
Đừng để giá lạnh… điêu linh cõi trần.

Rét quá nó trốn mất
Thơ: Minh Toàn
Rét quá nó trốn mất
Tìm mãi chẳng thấy đâu
Rờ dẫm một hồi lâu
Trốn đâu mà không thấy
Gọi điện cho bà vợ
Bán hàng ở ngoài chợ
Em ơi về mà xem
Rét quá nó trốn đâu
Anh tìm lâu không thấy
Bà vợ lại cười khẩy
Cứ để đấy em tìm
Dù nó có bị chìm
Em cũng tìm bằng được
Để cuối buổi tan chợ
Em về sẽ tìm cho
Ở nhà đừng có lo
Không giờ … Đêm sẽ thấy
Quả nhiên là như vậy
Khi đêm về lúc lâu
Bên nhau chao hơi ấm
Sóng tình lại trào dâng
Long lanh trong ánh mắt
Ngọt ngào làn môi thương
Vòng tay thêm xiết chặt
Vợ thì thầm bên tai
Anh ơi em lại thấy
Nó về rồi đấy anh
Tình vợ chồng thêm xanh
Dù mái đầu điểm bạc.

Bài thơ viết về cái rét
Thơ: Chiều Tím
Hôm nay miền Bắc rét ghê
Tay chân tê lạnh bốn bề gió lay
Mũ len, quần tất, áo giầy
Trang bị như thể cưỡi mây Thiên Hà !
Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Qua
Sa pa tuyết trắng ngỡ là châu Âu
Cuối đông đâu phải mùa Ngâu
Mưa rơi buốt lạnh, tim sầu héo hon !
Tình anh xa cách mỏi mòn
Mình em lạnh lẽo gối buông hững hờ
Vẫn luôn nồng ấm lời thơ
Để hương tình mãi bến mơ ngập lòng !
Tình em vẫn mãi chờ mong
Vòng tay choàng ấm đêm đông mỗi ngày
Thủy chung như nắng cùng mây
Anh về băng giá tan ngay từng giờ!

Rét nữa tôi toi
Thơ: Lệ Hằng
Trời ơi! Ông tạnh mưa đi
Ông cho tí nắng không thì…tôi toi
Rét gì rét quá đi thôi
Rúc trong chăn mãi chẳng rời nổi ra
Rét chẳng muốn ra khỏi nhà
Chân tay tê cóng, mồm va vào mồm
Rét chẳng muốn nấu cả cơm
Chăn ba bẩy độ cần cơm làm gì?
Rét gì mà rét quá đi
Ông mau mau nắng không thì tôi…toi!

Tổng hợp thơ mùa đông hay

1. Đông chờ

Có những khi trong lòng thấy trống vắng
Tự hỏi lòng, có còn nhớ anh không!
Nhớ nhung sao cứ trống trải trong lòng
Hay bởi vì chờ anh trong vô vọng

Trời vào đông gió lùa qua bến mộng
Lạnh trong tim, hay lạnh chốn cô phòng
Mang dấu yêu gởi vào khoảng hư không
Để chờ mong trải dài theo năm tháng

Em không muốn đưa anh vào dĩ vãng
Vì tình em đã trao hết anh rồi
Dù duyên mình có cách trở đôi nơi
Nhưng tình em, trao anh rồi anh nhé!

Tác giả: Khuyết danh

2. Đêm đông

Đông về rồi mà anh ở nơi đâu
Để cho em ôm nỗi sầu mong nhớ
Đêm thao thức suốt canh trường trăn trở
Đẫm mặn môi tim nức nở nghẹn ngào

Đông đã về chẳng còn nắng hanh hao
Đường khuya vắng trăng sao mây che khuất
Đợi chờ anh mỗi ngày như thường nhật
Đắng cay lòng thực chất anh đã quên

Đông về rồi mà chẳng ở kề bên
Được anh ôm hôn lên đôi má thắm
Đã nguyện ước cùng thêu hoa dệt gấm
Đành lòng thôi lệ đẫm mắt nhạt nhòa

Đông về rồi cải vẫn trổ đầy hoa
Đem giá lạnh buốt da mà đến vội
Đừng hờn trách em đây lòng nông nỗi
Đôi chúng mình hai lối chẳng trọn duyên!

Tác giả: Khuyết danh

3. Lạnh

Lạnh rồi anh, em nhớ lắm bàn tay
Anh ủ ấm cho những ngày đông giá
Suốt mùa đông ta bên nhau vội vã
Nhưng giận hờn nay tất tả trôi xa

Đông về rồi em nhớ quá anh ơi
Chân lẻ bước về cuối trời buốt giá
Cơn mưa khuya rủ nhau về tất tả
Còn lại gì em trống vắng ngày qua

Em nhớ mùa đông năm ấy đôi ta
Gió vẫn quất liên hồi cây mệt lả
Hạnh phúc bên anh giờ chia đôi ngả
Lạnh bàn tay buốt giá quá anh à.

Tác giả: Khuyết danh

4. Nỗi nhớ mùa đông

Một thoáng đông về lạnh thấu xương
Mình em thao thức suốt canh trường
Hỏi ai còn nhớ người trong mộng
Hay đã lãng quên mọi ngả đường
Tuyết trắng phủ đầy trong bóng tối
Mà cõi lòng em vẫn nặng vương
Vẫn đợi người xưa hoài chẳng tới
Lạnh thấu tim em suốt canh trường.

Tác giả: Trần Thị Trúc Mai

5. Đông sang

Mới tháng mười đông đã đến rồi chăng?
Sao cái rét đã về trên phố vắng
Mình thương nhau mấy mùa thu thầm lặng
Mấy độ heo may nghiêng nắng hắt qua thềm

Nay em về nơi phố cũ thân quen
Nơi dấu in bàn chân mình hò hẹn
Chiều nắng loang trên mặt hồ xao xuyến
Chiếc lá nhẹ nhàng rơi xuống tiễn mùa thu

Đông về rồi để ai cứ ngẩn ngơ
Bông hồng thắm đang chờ người đến hái
Chút hương yêu cứ dịu dàng hoang hoải
Trong vườn tình nỗi nhớ mãi cuồng si

Em cứ níu cho mùa thu mải mê
Vì sợ anh chưa kịp về nơi hẹn
Mỗi độ trăng tròn nhẩm ngón tay em đếm
Mong đến ngày chim én báo xuân sang.

Tác giả: Hương mrs – le

6. Giấc mơ mùa đông

Vài chiếc lá cuối thu còn thổn thức
Bấc phong trần rạo rực bước ngang qua
Thảo nguyên xanh sương trải thảm hiền hoà
Mây ngơ ngẩn ngắm sao sa vừa sáng

Vầng trăng khuyết đâu vơi hồn lãng mạn
Thi sĩ tìm bầu bạn với Hằng Nga
Lạ lùng thay không rượu cũng không trà
Sao chếnh choáng hồn ta nghiêng ngã vậy?

Em như vị thiên thần ôi lộng lẫy
Đến cùng anh khơi dậy những nồng nàn
Gieo nụ tình trải khắp đất hồng hoang
Vườn yêu trổ rộn ràng muôn hoa ái

Thời gian hỡi! Làm ơn ngưng đọng lại
Thiên thần ơi! Ta ngây dại mất rồi
Đây nụ cười, ánh mắt cả bờ môi
Kia nhịp đập bồi hồi lưu luyến mộng

Nắng rón rén vào rèm thưa lay động
Ta mỉm cười khát vọng hãy còn vương
Tình xa ơi! Như thế đủ thiên đường
Đông này ấm người thương em có biết?

Tác giả: Khuyết danh

7. Mùa Đông

Anh giấu gì đôi mắt lạnh lùng anh
Trời rét mướt gió đông về gọi cửa
Hàng cây lạnh cánh tay trần trụi lá
Như tình anh không áo lúc đông sang

Anh giấu gì vạt nắng sớm đi hoang
Chiều nắng tắt mây mờ xa mưa phủ
Phố chong đèn ly cà phê lạc lõng
Khúc tình buồn đôi mắt lúc nhìn em

Anh lặng thầm như sỏi đá bước quen
Bàn chân mỏng vết thương mềm còn nóng
Nghe trái tim tương tư theo nhịp đập
Sợ dại khờ nên em chút cô liêu

Anh giấu gì bên men rượu đìu hiu
Khói thuốc đắng nên bao lần rũ rượi
Hãy mỉm cười cùng mùa đông xuống phố
Em đang chờ… nơi ấy một lời yêu!

Tác giả: Hồ Xuân Thu

8. Giận Mùa Đông

Nghĩ đến mùa đông… giận lắm rồi!
Để sầu héo hắt cả muôn nơi
Bâng khuâng nỗi nhớ giăng đầy ngõ
Khắc khoải niềm thương phủ ngập trời
Chín đợi mười mong cay khóe mắt
Trăm chờ ngàn ước xót bờ môi
Đi trong buốt lạnh màu hoa tuyết
Chợt thấy tủi hờn phận cút côi.

Tác giả: Đỗ Mỹ Loan

9. Phố Mùa Đông

Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao

Phố nghiêng mình đón cái lạnh đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen

 Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ mùa thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang

Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi

Đông đã về… em có đến bên tôi?

Tác giả: Toàn Tâm Hòa

10. Mùa Đông Buồn

Thế là lại đến mùa đông
Lạnh lùng một bóng biết cùng ai đây?
Em vui đùa giỡn với mây
Lối xưa gió hú có hay tôi buồn

Biển khơi sóng vỗ dập dồn
Lênh đênh thuyền nhỏ bồn chồn lo âu
Chân trời xa tít về đâu?
Sao không lên tiếng một câu yên lòng

Lúa chiêm xanh ngắt ngoài đồng
Thiếu tay em chậm trổ bông mất rồi
Khói lam chiều tím lưng đồi
Vô tình quên hết nụ cười luyến lưu

Đông về giá lạnh đìu hiu
Tái tê nhịp bước cô liêu một mình
Vắng em chỉ bóng không hình
Qua sông bỏ lại chuyện tình dở dang.

Xem thêm:

Tác giả: Trung Dũng

Dáng Đông – Huỳnh Minh Nhật
Độ cuối tháng trời như không nắng nữa
Kẻ ra đi chẳng biết ước mơ gì!?
Em quên mất nụ cười em là nắng
Hay vô tình cứ thế đến rồi đi?
Chiều lạnh lẽo hoàng hôn buông vào tối
Bởi thiếu em mùa vắng những hoa vàng
Ta thờ thẫn lang thang sầu ly biệt
Bước mệt nhoài tim gánh nặng hành trang
Mây vần vũ khuya dài như nỗi nhớ
Nửa trăng gầy gom bóng tưới đêm thâu
Ai dám bảo mùa đông như sỏi đá?
Sao đêm nay trăng ướt dưới chân cầu?
Chạnh lòng nhớ hồn ai trong khói thuốc
Khô tâm tư băng giá phủ trong lòng
Đêm rơi vỡ những bước buồn vô tận
Gió giật mình, đứng khóc giữa mênh mông…
Nỗi nhớ mùa đông – Tùng Trần
Đông đã về trên từng con phố nhỏ
Lạnh vai gầy..anh chợt ngó mông lung
Mùa đông xưa ta sánh bước đi cùng
Nhưng đông này..anh lạnh lùng đơn lẻ
Giờ nơi đâu..người yêu xưa nhỏ bé..?
Nhớ em nhiều..anh khoé mắt lệ cay
Bước một mình trên phố vắng chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ
Lạc mất nhau khiến lòng anh trăn trở
Giờ phương nào..em có nhớ anh không..?
Có khi nào..nhớ kỷ niệm mùa đông
Hay hạnh phúc bên chồng trong êm ấm..??
Sao thời gian cứ mãi trôi chầm chậm
Để đêm về..lệ ướt đẫm bờ môi
Đông đã sang nhưng phố vắng em rồi
Chợt tim anh…bồi hồi bao kỷ niệm
Nhớ đến em..anh nghe hồn tắt lịm
Mất nhau rồi biết tìm ở nơi đâu..??
Anh đớn đau vỡ giấc mộng ban đầu
Để đông sang..anh đơn sầu..cô lẻ…!!

Đông về xa em – Đức Trung
Đêm qua gió lạnh tràn về
Đơn côi gối chiếc tái tê trong lòng
Giờ này em có biết không?
Thu tàn sắp hết mùa đông bắt đầu
Sao mình cứ mãi xa nhau?
Để tim khắc khoải nỗi sầu tâm can
Chia ly thương nhớ vô vàn
Tình như con sóng nát tan trong lòng”
Bao nhiêu mộng ước chờ mong
Đừng làm phai nhạt má hồng nghe em?
Anh nằm thao thức trong đêm
Nhớ bao kỷ niệm êm đềm biết không?
Tình yêu như ngọn lửa hồng
Sẽ luôn sưởi ấm mùa đông lạnh lùng.
Mùa đông về – Lê Hoàng
Trời se lạnh gió vờn len lỏi
Lòng tái tê nhoi nhói lặng buồn
Mưa chiều xối xả …mưa tuôn
Đìu hiu quán nhỏ …cõi hồn chênh chao !
Ôm nỗi nhớ.. hai đầu biền biệt
Cách dặm trường da diết khôn nguôi
Ước gì cơn gió lả lơi
Dập dìu đưa lối quyện môi ấm nồng
Nhỏ yêu dấu ! Mùa đông lặng lẽ
Qua trước thềm quạnh quẽ nhớ nhau
Lòng anh một nỗi âu sầu
Âm thầm gửi đến nhỏ câu chân tình.
Nhỏ yêu hỡi ! mông mênh nỗi nhớ
Trái tim hồng một thuở khát khao
Giờ đây thấp thỏm thét gào
Quặn lòng tha thiết tình trao vẹn thề .
Ôi não nuột ! Sơn khê cách trở
Ở hai đầu nổi nhớ xót xa
Tình duyên nguyện thắm mặn mà
Dẫu lòng cách biệt thiết tha chẳng sờn.

Phố Mùa Đông – Toàn Tâm Hòa
Phố trở mình ngơ ngác sáng hôm nay
Có mùa Đông vừa qua đây bất chợt
Chút hương thu còn bên đời yếu ớt
Chiếc lá vàng cũng đã bớt lao xao
Phố nghiêng mình đón cái lạnh Đông trao
Trời bảng lảng một màu sương buốt giá
Em bơ vơ bên hàng cây trụi lá
Thấy xao lòng một chút lạ… chút quen
Phố buồn tênh trong nỗi nhớ đan len
Lời tạ từ Mùa Thu chưa kịp nói
Gió heo may cũng ra đi rất vội
Đông về rồi gió đông bắc theo sang
Phố sáng nay lòng chợt thấy mênh mang
Có mùa Đông đang vội vàng gõ cửa
Và mang theo bao nỗi niềm chất chứa
Chợt nhớ về một lời hứa xa xôi
Đông đã về… em có đến bên tôi?

Bài thơ: TRĂN TRỞ BUỔI ĐÔNG VỀ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Thu đi đông đến quả là buồn
Ngõ phố chiều mưa nặng hạt hơn
Lạnh giá heo may trên lối cũ
Vắng em giấc ngủ chẳng say nồng

Nặng lòng nỗi nhớ ngày xưa đó
Trăn trở từng đêm mãi ngóng trông
Ngày ấy em đi thu cũng khóc
Đông về gọi lại nhớ cùng mong

Em ở phương xa hỏi có về
Anh chờ anh đợi ở trong quê
Thu đi đông lại đâu cần biết
Chỉ bóng hình ai mãi khắc ghi

Muôn thuở tàn thu đông sẽ tới
Ngàn năm thương nhớ sẽ quay về
Nay thu đã hết đông trở lại
Đừng để tình ta lạnh tái tê

Hà Nội, 1/11/2019

Bài thơ: NHỮNG NGÀY MÙA ĐÔNG.

Mùa đông rồi anh được nghỉ phép không
Gió lạnh thổi qua căn phòng giá buốt
Trái sấu cuối mùa đêm qua rụng nốt
Mưa hồi chiều mái dột chẳng ai che.

Gian bếp nhỏ anh sửa những ngày hè
Mùa đông về chẳng thể nào bớt lạnh
Nhà thiếu anh nên vô cùng hiu quạnh
Em cuộn mình đối diện với canh khuya.

Đêm mùa này sao kéo dài lê thê
Nghe tiếng dế nỉ non khu vườn vắng
Ngồi lặng lẽ đếm giọt cà phê đắng
Khoảng trống nào mà lại chẳng chông chênh.

Nỗi nhớ nào sâu như những ngày đông?

thơ mùa đông hay

Bài thơ: Em có phải đông đã về
EM CÓ PHẢI ĐÔNG ĐÃ VỀ

Thơ Trịnh Thanh Hằng

Em có phải đông đã về gõ cửa
Thu đi rồi chẳng còn nữa heo may
Cúc họa mi đang hé nụ từng ngày
Dịu dàng nép gió mùa Đông Bắc đến

Em có phải đông đã về hoà quyện
Mưa nhẹ nhàng vương mái tóc bay bay
Phố xưa nâng gót nhỏ ngọc ngà này
Cả trời đất cũng dường như lắng đọng

Em có phải đông đã về vang vọng
Khắp phố phường văng vẳng tiếng hàng rong
Nụ cười tươi bên đôi má ửng hồng
Ai ngô nướng cùng nồi khoai nóng hổi

Em có phải đông đã về ngang lối
Đầy ngọt ngào sưởi ấm cõi lòng ai
Đem yêu thương thiêu đốt tiếng thở dài
Đàn buông phím ru nồng say luyến ái

Em có phải đông đến từ xa ngái
Và nhẹ nhàng ngân khúc hát tình ca
Mọi giấc mơ rồi cũng hoá nhạt nhòa
Đông rót mật mùa yêu thương hạnh phúc

Em có phải đông đã về đúng lúc
Ủ ấm lòng khỏi băng giá lẻ loi
Mọi khổ đau sân hận chốn biển đời
Đều tan chảy khi mùa đông chạm ngõ

Bài thơ: PHỐ MÙA ĐÔNG
PHỐ MÙA ĐÔNG
Thơ Hoàng Chẩm

Mùa đông về ngang phố
Dịu dàng tóc em bay
Nhịp chiều buông tiếng thở
Tương tư mềm ngón tay

Đếm bao ngày qua phố
Tóc gió buồn như mưa
Giọt đông âm thầm vỡ
Xô đời nhau cho vừa

Phố vẫn nồng nàn phố
Em vẫn nồng hương mơ
Nghe chiều rơi nhung nhớ
Buông lòng theo dòng thơ

Chân bước về cuối phố
Ngoái nhìn lại mùa hoa
Tàn đêm hồn bỡ ngỡ
Niệm khúc giữa nhạt nhòa.

Bài thơ: HOÀI NIỆM MÙA ĐÔNG
Hồ Viết Bình

Có những chiều ta nhặt nắng vàng hanh
Gói thật kỹ để dành khi gió bấc
Có những đêm tìm về miền ký ức
Thấy lòng mình rạo rực nhớ mùa Đông.

Nhớ những hôm ngồi bên bếp lửa hồng
Hai trái tim đang hoà cùng nhịp đập
Ta vẫn nghe cõi lòng ai thổn thức
Như đợi chờ, như hối thúc tình ai.

Nhớ buổi đến trường gặp nắng ban mai
Ta lại cùng ai ra sân sưởi ấm
Tuổi học trò tình thân luôn trong trắng
Chỉ nhìn nhau đâu dám nắm tay ai.

Nhớ những chiều đông đốt rạ nướng khoai
Một củ bẻ đôi chia ai một nửa
Tiếng cười vang, má hồng như ngọn lửa
Ôi hồn nhiên một thuở tuổi học trò.

Nhớ buổi qua sông gọi mãi con đò
Hai chúng ta co ro bên bãi mía
Phà hơi ấm cho nhau sao thơm thế
Chuyến đò khuya che chở mối tình đầu.

Bài thơ: GỬI NGƯỜI HƠI ẤM MÙA ĐÔNG.
GỬI NGƯỜI HƠI ẤM MÙA ĐÔNG.

Thơ Giọt Mưa Thu

Đông đã về nơi ấy lạnh không anh.
Liệu có phải chút bâng khuâng gợi nhớ.
Nên cơn gió cũng quặn niềm trăn trở.
Dáng chiều nghiêng nghiêng đổ cuối chân trời.

Đông đã về giăng lối nhỏ chơi vơi.
Hạt sương sớm đằm mình trên thảm cỏ.
Anh có nghe lời thì thầm của gió.
Thấy thật gần tiếng trao gửi yêu thương.

Tiếng dương cầm loạn nhịp cứ vấn vương.
Bông cúc nở tỏa mùi hương ngào ngạt.
Tia nắng nhạt chưa kịp vàng đã tắt.
Tháng Mười Hai xao xác tiếng đông về.

Chạm ngõ hồn đưa ta đến vườn yêu.
Hàng liễu rủ se se cơn gió lạnh.
Cỏ níu chân nồng nàn hương đặc quánh.
Muốn gửi người …
Hơi ấm của mùa đông..!!!

Bài thơ: CÓ MỘT MÙA ĐÔNG NHƯ THẾ
Thơ Đan Thanh

Mùa đông này em không có anh
Nên cái rét cũng ngập ngừng chưa ghé
Đông thương em một mình cô lẻ
Buông nắng nhạt vàng ủ ấm cả không gian

Mùa đông này em không có anh
Hoa sữa vấn vương giờ này còn níu lại
Chỉ thoảng thôi đưa một mùi xa ngái
Hoa sợ nồng nàn em sẽ nhớ anh hơn

Mùa đông này không có anh ở bên
Sáng mai sớm sương giăng đầy lối ngõ
Ướt đẫm lá khô thấm mềm gạch đỏ
Sương chùng chình chia nỗi nhớ cùng em

Mùa đông này đêm dường như dài thêm
Bởi thao thức thời gian trôi chậm lại
Buộc nỗi nhớ vào đêm huyền hoang hoải
Nỗi niềm dài cứ đan trải mênh mang

Mùa đông này em không có anh
Lời nhắc nhớ găm vào tim sâu thẳm
Sự thực đấy sao lòng chưa tin hẳn
Bởi vẫn mơ hồ một ngày mới bên anh!
27/11/2018

Bài thơ: Một ngày đầu đông
MỘT NGÀY ĐẦU ĐÔNG

Dũng Bụi Trần

Mùa lá rụng

rớt xuống đời khe khẽ
Ta nằm yên nghe tiếng gió kinh cầu
Thời gian cháy khiến hoàng hôn bỏng rát
Khát cuối ngày
tia nắng bỗng ngủ say

Hoa cúc mỏng

ngập ngừng lời thú tội
Sương trắng bay mộng tưởng hóa mâytrời
Vạt cỏ úa
cũng rầm rì sám hối
Chỉ trái bàng còn lăn lóc rong chơi.

Chao đảo ngỡ

ngả nghiêng từng góc phố
Biết tìm đâu giữa quên nhớ kiệt cùng
Dòng sông chảy ru thuyền trôi xuôi ngược
Đều ngoái đầu nhìn bến cũ
thầm mong.

Thoang thoảng lạ

mùi hương tình thân thuộc
Bởi thói quen hay lòng đã đổi thay
Giọt mật sánh liếm môi người tham vọng
Mặc buồn vui
trong khóe mắt vơi đầy.

Đành bỏ lại

sau lưng màu hạnh phúc
Sải bước đi về phía trước xa xăm
Vì Ta hiểu
nụ hồng người đang nở
Cố chạm vào sẽ rớm máu

gai đâm.

#DBT.

Bài thơ: CHẠM ĐÔNG

Tác Giả: Đào Mạnh Thạnh

Thu đã tàn… thời tiết đã vào đông
Đâu còn nữa ánh hồng khi tắt nắng
Ta bất chợt thấy lòng bao trống vắng
Phía trời xa sương trắng phủ non ngàn

Thu ngày nào còn đó những chứa chan
Giờ đông đã… lá vàng thêm xơ xác
Dẫu là biết tình kia như nốt nhạc
Lúc vọng vang lúc lạc đứt dây chùng

Bước lặng thầm trên phố thị chiều đông
Nghe ồn ã mà lòng sao hoang vắng
Hàng cây cũng xác xơ cành tĩnh lặng
Phố mặc trầm khi vắng bước chân quen

Ta bước đi trên phố đã lên đèn
Chân rệu rã đan xen cùng xác lá
Thu tàn tã đông về cô đơn quá
Giữa muôn người mà giá buốt bơ vơ

Thu đi rồi hàng cây đứng xác xơ
Giọt sương đọng ngẩn ngơ nhìn lá rũ
Trong hoang lạnh nhớ về mùa thu cũ
Rồi đông qua có nụ biếc xuân về…

Hải Phòng: 25 -10-2019

Bài thơ: MÙA ĐÔNG THƯƠNG NHỚ

Thơ: Nghi Lâm

Tháng mười về mùa đông sắp đến
Nơi Thiên đường em có lạnh không?
Thiếu hơi ấm của chiếc chăn bông
Trên ấy hẳn, chỉ mây và gió!

Cánh bằng lăng ép khô còn đó
Từng theo anh biết mấy năm dài
Với thời gian tuy đã tàn phai
Nhưng kỷ niệm vẫn hằn trong đấy!

Đã cuối thu nên càng mơ thấy
Em trở về, dáng nhỏ thương yêu
Áo tím xinh tôn nét mỹ miều
Bên anh âu yếm trong say đắm.

Nhớ ngày trước em hồng má thắm
Khi hẹn hò nhau ở bến sông
Tiết trời cũng chớm bước vào đông
Anh yêu quá, cô nàng Hoa Tím …

Tháng mười về tim anh chết lịm
Vì người xưa đâu nữa mà mơ
Cõi vĩnh hằng Hoa Tím bơ vơ
Mong Chúa nhân từ thương em với!

Để cho nàng trở về hạ giới
Cùng người yêu .. đốt lửa đêm đông!

Bài thơ: ĐÔNG ĐÃ VỀ

Đình Khải

Vừa đi qua những ngày mưa tầm tã
Với biết bao hệ lụy khôn lường
Chưa kịp bình tâm trở lại với đời thường
Đông đã đến đem theo cơn gió rét

Thương em gái trên đường khép nép
Có lẽ chưa quen thời tiết đã chuyển mùa
Áo ấm quên mang mà gió rét cứ đẩy đưa
Em gắng sức chạy xe trên đường phố

Thương những bà mẹ tảo tần ngoài ngõ nhỏ
Với gánh hàng rong sáng sớm đã chào mời
Thương những người chị ở làng quê xa xôi
Tất bật với ruộng đồng chẳng nề hà giá lạnh

Và còn nữa, những mảnh đời bất hạnh
Cơm chẳng đủ no, áo ấm chẳng đủ che
Mà mới đầu mùa cơn gió đông về
Cái lạnh mùa Đông còn trực chờ phía trước

Chỉ mong sao đồng bào cả nước
Cuộc sống khá dần lên, nghèo khổ sẽ di qua
Ước mong sao tất cả mọi nhà
Cơm áo đủ đầy đón mùa Đông đã đến.

Bài thơ: ĐÔNG VỀ
ĐÔNG VỀ
Thơ: Hoàng Minh Tuấn

Đông về thương nhớ đầy vơi,
Đông về đem đến cả trời nhớ nhung!
Đông về lạnh giá se lòng,
Đông về lất phất mưa giăng lối về!

Đông về gió bấc tái tê,
Đông về mây phủ mờ che kín trời!
Đông về nhớ lắm em ơi,
Đông về ngày cũ tiễn người đi xa!

Đông về nỗi nhớ diết da,
Đông về mong lại gặp ta với mình!
Đông về em vẫn cứ xinh
Đông về nhớ lắm bóng hình thân quen!

Đông về tình thắm dịu êm,
Đông về tình ủ lên men thắm nồng,
Đông về khao khát ngóng trông,
Đông về tình cứ say nồng đê mê!

Đông về em nhớ theo về,
Đông về hạnh phúc tràn trề hai ta,
Đông về thắp lại tình xưa,
Đông về anh đợi đón đưa em về!

Bài thơ: ĐÔNG ĐẾN
Phạm Tân Dân

Ai mang đông đến sớm nay
Cho vương hạt nhớ còn say sắc vàng
Bát cơm dẻo nhớ khoai lang
Lại hờn con mắt nhớ trăng thu rằm

Đời người một thoáng tháng năm
Đói no thiếu đủ có tằm nhớ tơ
Đường dài xuôi ngược mận mơ
Còn mang nhung nhớ gởi thơ tìm vần

Trẻ trung cái tuổi trăng ngần
Đầu thôn đứng đợi ái ân chuyện tình
Duyên chưa bén trọn bóng hình
Một đời nặng nghiệp chiến binh vai mình

Mặc cây trúc đứng đầu đình
Xuân thu hạ kết lung linh lam trà
Lá vàng quấn liệng mây già
Mùa đông lai đáo mận mà đầy vơi.

Bài thơ: ĐÔNG VIỄN XỨ
Tony Bui

Tuyết phủ dầy thêm trắng ngõ nhà
Thiên đường viễn xứ chỉ mình ta
Chân trần buốt lạnh lê từng bước
Gót nhỏ đau hoài sải bóng qua
Gánh nặng trong lòng mang nghĩa mẹ
Bao ngày để dạ nhớ tình cha
Chiều nơi đất khách buồn cô quạnh
Ướt đẫm mi cay lệ chảy nhòa

Warszawa
04/01/2019

Bài thơ: ĐÊM ĐÔNG
Thơ Nguyễn Hường

Rét lạnh giấc ngủ ấm nồng
Chăn len gối đệm ánh hồng tình quân

Quên bao vất vả gian truân
Ngân nga điệu nhạc mưa tuôn mặc trời

Ngoài hiên sương đọng giọt rơi
Gió bấc nhẹ thổi chơi vơi côn trùng

Thượng tuần đêm tối mịt mùng
Ngọt êm thiếp ngủ lạ lùng chiêm bao

Mơ nào những ước cùng ao
Cuộc đời đẹp mãi trăng sao sáng ngời

Bài ca nốt nhạc muôn lời
Đi cùng năm tháng à ơi nụ cười

Điểm tô đất nước đẹp tươi
Bay trên đồng nội muôn người hò reo

Thẫn thờ nghiêng đứng trông theo
Du dương trằm bổng lưng đèo núi sông

Tình quê dào dạt mênh mông
Chân tình cởi mở hương đồng ngất say

Bài thơ: XA THU
Trần Nguyên Soái

Dùng giằng thu ới gọi đông
Gợi trong nhau mối tình nồng năm nao

Đương thời thi vị thanh cao
Chia xa trong nỗi cồn cào nhớ nhung

Nghẹn ngào lòng những mông lung
Gửi vào nỗi nhớ một vùng trời thu

Bài thơ: ĐÂU SỢ MÙA ĐÔNG

Thơ Hương Mrs -le

Cuối thu rồi ta càng thấy nhớ nhau
Chiều đang rơi , nắng vẫn màu kỉ niệm
Phút bên nhau bình minh trên phố biển
Tưởng xa rồi vẫn xao xuyến rưng rưng

Thu qua rồi câu thơ cũ còn không?
Em gói lại để vào đông sưởi ấm
Gió bấc về trên đôi tay lạnh cóng
Vẫn ấm lòng khi ta ngóng đợi trông

Có nhau rồi ta đâu sợ bão giông
Bởi tim yêu luôn cháy bùng ngọn lửa
Hãy đến bên em cho gần thêm chút nữa
Để ngọt ngào trong thương nhớ mênh mông

Có nhau rồi ta đâu sợ mùa đông
Em gửi anh tấm chăn nồng đấy nhé
Nửa đắp cho anh nơi xa miền quê mẹ
Nửa đắp cho mình ở phía không anh..

HCM city 14-10-2019

Bài thơ: KHÚC TÔI ƠI CHIỀU ĐÔNG

Hoàng Chẩm

Chiều đông
cúi mặt ngậm ngùi
Lắng nghe biệt khúc
chôn vùi dấu thương

Nửa chừng xuân
khuất mù sương
Lạ quen hình bóng
lạ thường tôi ơi!

Chiều đông
nỗi nhớ buông rơi
Lạc nhau một khúc
ngút trời xanh xa

Muộn màng
còn lại mùa hoa
Ngày nghiêng tóc gió
nhạt nhòa giấc mơ.

Chiều đông
nhặt hết đường tơ
Vẽ lòng hao khuyết
giữa.. bờ sông quê.

Em về
trải rộng cơn mê
Chút cay chút mặn
bộn bề lòng nhau

Chiều đông
ngó trước ngó sau
Lỡ em một bước
nỗi đau nghìn trùng

Bây giờ
Em một mênh mông

Ta về vuốt mặt
Một hồng phai xưa.

Bài thơ: ĐÔNG RỒI ĐÓ ANH!

Hạ Như Trần

Đã Đông rồi
anh thôi giận nhé anh!
Ta nối lại, sợi tơ mành sắp đứt
Em sợ lắm, đêm Đông dài… thao thức
Trằn trọc không anh… cơn bấc ùa về

Cả đời anh
là bao giấc em mơ
Là nhung nhớ, là hoá khờ….lưu luyến
Là mãi mãi, không bao giờ tan biến
Đông về rồi, anh hiện diện nhé anh!

Mình uống chung
dòng nước mát ngọt lành
Cùng sởi ấm suốt thâu canh giá buốt
Mình lặng lẽ không cần lời trau chuốt
Đếm nhịp tim, rồi chìm loãng… thinh không

Có anh rồi hạnh phúc cả mùa Đông.

Mùa đông đến rồi đi và để lại biết bao nhiêu cảm xúc. Mùa đông khiến người ta bỗng chốc càng thấm thía sự cô đơn, lẻ loi nhưng cũng khiến những người đang yêu trở nên ấm áp, tình cảm hơn. Hy vọng với những bài thơ mùa đông hay bên trên sẽ giúp chia sẻ cùng bạn!

Xem thêm:

Similar Posts

Leave a Reply