40+ bài thơ về hoa, có tất tần tật các loài hoa trên đời

Người ta yêu bông hoa đầu mùa vì nó mang lại cảm giác mới mẻ. Người ta quyến luyến bông hoa cuối mùa vì nó để lại hàng ngàn thương nhớ. Hãy cố gắng sống như những đóa hoa, dù không đẹp, không đỏ, không nở rộ nhưng nhất định phải thơm. Sau đây gocnhotamhon gửi đến bạn những bài thơ về hoa hay nhất

Tổng hợp thơ về hoa

Xem thêm: 

Hoa phượng – Lê Viết Tư

Anh lại nhớ về em giữa cơn say
Lại viết thư tình giữa mùa tu hú gọi
Hoa phượng đỏ sân trường như muốn nói
Mùa chia ly đỏ chói giấc mơ đầu
Ta sẽ hoài thương nhớ về nhau
Hoa phượng đỏ có sẵn mầm ly biệt
Thủa học trò ai không yêu da diết
Tháng năm đi, thao thiết buổi tan trường.
Em có quay về neo ấy bữa yêu thương
Nhớ khắc dùm anh vào cây kí ức
Nhớ nói dùm anh mùa ve rạo rực
Mười bảy năm hơn để thức một ngày
Tình lại theo về lòng đất hẹn mùa sau
Để rả rích vì nhau… thêm một lần mười tám.

thơ về hoa

Sen muộn – Nguyễn Tường Thuật

Chưa kịp nói lời chia tay mùa Hạ
Thu vội sang hoa Cúc đã vàng tươi
Níu mùa lại Sen trổ đài hoa muộn
Cuối vườn chiều xao xác lá rơi rơi.

Chưa kịp nói một lời giã biệt
Em đã sang sông bên ấy quê người
Tôi tay trắng ngược về thời dĩ vãng
Tìm bóng hình xưa dù biết xa vời.

Mùa Hạ ấy tình nồng như nắng
Tóc vẻo đuôi gà em quấn quít bên tôi
Mơ mộng quá thuở phượng hồng sen trắng
Kỉ niệm xưa em mang mãi đi rồi.

Về cuối Hạ tìm lại bông hoa muộn
Ướp hương thơm vào kỷ niệm một thời
Thu vàng quá và em xa ngái quá
Chỉ còn đây đài sen muộn với mình tôi.

Mùa hoa sữa – Hải Bình

Đi trên đường Hà Nội một sớm nay
Mùi hoa sữa cứ nồng nàn mời gọi
Những chùm hoa trắng tinh con mắt đợi
Kìa nôn nao một màu nhớ thu vàng.

Cái mùi hoa hăng hắc gọi thu sang
Quyện bước chân ta lang thang mỗi tối
Heo may thổi tóc em vương bối rối
Ta hít hà… yêu quá gọi khát khao.

Gửi theo mùa hoa sữa của hôm nào
Ta hẹn em giữa trời thu Hà Nội
Bên Hồ Gươm, hoa sữa thoem mùa mới
Cùng say say vòng tay ấm thu về.

Em hỡi em. Nhớ quá thuở đam mê…

Cúc dại – Hoàng Phụng Cầm

Mỏng manh cúc nở ven đường
Ngập trong khói bụi mà dường như không
Hồn nhiên giữa buổi đục trong
Đất già, cỏ rối mà không nản lòng.

Cúc dại đấy, có ai trồng
Người đâu biết nhựa cúc nồng hay cay
Thản nhiên như gió vậy thôi
Tâm tư chi lắm để rồi hóa sương.

Trái đời lắc giữa nhịp chuông
Biết đâu địa ngục thiên đường mà rơi
Gáo nước cặn chứa mặt trời
Ai đem tạt cả tiếng cười vào ai.

Nhìn cúc dại nở sớm mai
Sắc không vay mượn chẳng phai bao giờ
Cởi mình về với hoang sơ
Trít trăm khát hạt vật vờ ngóng trông.

Ta về một sớm đầu đông
Thầm nghe cúc thắp lửa hồng trong mưa.

Hoa Lòng

Thương loài hoa dại không tên.
Nép mình e ấp tựa bên đá già .
Dáng hoa thanh thoát mặn mà .
Hồng hồng sắc thắm em là Nàng Xuân .

Càng nhìn càng thấy bâng khuâng .
Có gì vương vấn rời chân chẳng đành.
Sợi tơ hay sợi chỉ mành.
Vô hình trói chặt một cành Bạch Dương.

Trách lòng sao vội nhớ thương .
Trách trời sao để hoa nương lối này !

Hoa cúc – Xuân Quỳnh

Có thay đổi gì không cái màu hoa ấy
Mùa hạ qua rồi lại đến mùa thu
Thời gian đi màu hoa cũ về đâu
Nay trở lại vẫn còn như mới mẻ.

Bao mùa thu hoa vẫn vàng như thế
Chỉ em là đã khác với em xưa
Nắng nhạt vàng, ngày đã quá trưa
Nào đâu những biển trời nơi cuối đất
Bao ngày tháng đi về trên mái tóc
Chỉ là em đã khác với em thôi!
Nhưng màu hoa đâu dễ quên nguôi
Thành phố ngợp ngày nao chiều gió dậy
Gương mặt ấy lời yêu thuở ấy
Màu hoa vẫn cháy ở trong em.

Hoa ngọc lan

Trắng thơm giọt sữa trời cao
Lẫn vào vòm lá dì dào thẫm xanh
Hương nồng đã quện vào anh
Xin làm ngọn gió trong lành bên em.

Bao giờ ngâu nở hoa – Xuân Quỳnh

“Nắp đàn khóa sợi dây vẫn hát:
Bao giờ hoa ngâu nở hoa…”
L.Q.V
Những bông hoa nho nhỏ
Chỉ có chút hương đầm
Ẩn vào trong kẽ lá
Như mối tình lặng câm.

Vượt qua tháng qua năm
Vượt qua đồi qua suối
Bỗng gặp một mùi hương
Như lời yêu thầm gọi
Như ánh đèn chờ đợi
Như ánh mắt bao dung
Trong cơn khát cháy lòng
Bỗng tìm ra nguồn nước…

Mùi hương không hẹn trước
Tình yêu đến bất ngờ
Em đâu biết bao giờ
Mùa hoa ngâu ấy nở
Anh như cây đàn khoá
Sợi dây còn ngân vang
Em đi hết lòng em
Lại gặp lời hát đó
Hoa ngâu ở nơi nào
Em cũng không biết nữa
Em chỉ biết tình em
Như ngâu vàng vẫn nở.

Màu trắng hoa quỳnh – Huỳnh Minh Nhật

Dạt dào hương nồng trong gió trong
Thanh tao sắc trắng chẳng đỏ hồng
Nửa đêm chờ đợi vầng trăng sáng
Cùng nguyệt tự tình giữa đêm không.

Thờ ơ sắc bướm đẹp mơ màng
Chẳng hề vương vấn lũ ong hoang
Giữ trọn trong tim hồn tinh khiết
Khép áo quay đầu nắng vàng loang.

Quỳnh yêu đêm tối tự bao giờ
Mà người thi sĩ phải làm thơ?
Quỳnh gói tâm tư vafo xa lắm
Nên lòng thi sĩ vẫn hoài mơ!

Nằm Bệnh Chợt Nhớ Đại Ngàn
Biền biệt ngày dư chừ ngoảnh lại
Chẳng sóng bạc đầu chẳng nhánh sông
Giọng chim hiu hắt xiên tháng gió
Lắng buổi sang hè chạnh nỗi đông

Quặn thắt mùi gì trong bùn đất
Lưa thưa cơn bụi nhắn mưa về
Mười năm dài vậy mà như thể
Lẫn khuất nơi nào vọng tiếng quê

Vẫn đồi hoa dại – hôm biệt xứ
Phương mây tim tím vẫn bay nhiều
Gối tay lên nhớ đành nghe lá
Xào xạc về em suốt buổi chiều.

Hương Hoa Dại

Bên kia chiều nắng nhạt
Hoa nở rộ sau hè
Em về thôi em nhé!
Kẻo chiều nhẹ mưa bay

Em nào biết, có hay?
Tay trong tay thuở nào
Năm ngón gầy xanh xao
Theo anh bao tháng ngày

Áo em đẹp màu mây
Màu cỏ cây hoang úa
Nô đùa trong gió đưa
Nửa đời chưa vội xoá

Anh suốt đời tìm hoa
Mùi hoa lạ bên đường
Thoang thoảng ngát đưa hương
Một đời thương trời cũ

Bên kia dốc sương mù
Giấc ngủ ai nồng say
Trong gió chiều nhẹ lay
Ngất ngây mùi hoa dại

Nào Đâu Chim Khách
Ai bên nớ kéo nắng vàng
Để bên ni bỗng ngỡ ngàng hoàng hôn
Lối mòn tít tắp cuối thôn
Bóng người chưa thấy, nặng hồn tôi mong

Bao ngày ra ngóng vào trông
Đường quê mòn mỏi mà không thấy người
Cỏ cây dường cũng kém tươi
Hoa dại phai sắc, bướm thời vụng bay

Có cánh chim, chao chiều nay
Ngỡ là chim khách nào hay nhìn lầm
Con chèo bẻo bay đuối tầm
Lòng tôi trở lại âm thầm mơ xa

Hoa cỏ may – Xuân Quỳnh

Cát vắng, sông đầy, cây ngẩn ngơ,
Không gian xao xuyến chuyển sang mùa.
Tên mình ai gọi sau vòm lá,
Lối cũ em về nay đã thu.

Mây trắng bay đi cùng với gió,
Lòng như trời biếc lúc nguyên sơ.
Đắng cay gửi lại bao mùa cũ,
Thơ viết đôi dòng theo gió xa.

Khắp nẻo dâng đầy hoa cỏ may
Áo em sơ ý cỏ găm đầy
Lời yêu mỏng mảnh như màu khói,
Ai biết lòng anh có đổi thay?
Cúc Dại – Hoàng Phụng Cầm
Mỏng manh cúc nở ven đường
Ngập trong khói bụi mà dường như không
Hồn nhiên giữa buổi đục trong
Đất già, cỏ rối mà không nản lòng.

Cúc dại đấy, có ai trồng
Người đâu biết nhựa cúc nồng hay cay
Thản nhiên như gió vậy thôi
Tâm tư chi lắm để rồi hóa sương.

Hoa bằng lăng tím

Có loài hoa mới gặp một lần
Mà lòng nhung nhớ đến bâng khuâng
Màu hoa tim tím bằng lăng nở
Quyến rũ hồn anh lúc chiều dâng.

Em yêu hoa tím lúc còn thơ
Đến tuổi đôi mươi mắt mộng mơ
E ấp nhìn hoa qua cửa sổ
Lòng say rung động với sắc tơ.

Ở cạnh nhà em, anh yêu thơ
Yêu bằng lăng tím cả trong mơ
Yêu người con gái ngây thơ ấy
Vắng bóng em lâu cũng thẫn thờ.

Vào một đêm trăng, ta yêu nhau
Dưới vòm hoa tím, nụ hôn sâu
Tình yêu say đắm như mộng tưởng
Bằng lăng nhuộm tím mối tình đầu.

thơ về các loài hoa

Tím bằng lăng – Hồng Giang

Gió ngượng ngùng lay động cánh bằng lăng
Thương sắc tím thủa nào hằng mong nhớ
Người quay lưng mái tóc thề trăn trở
Rớt bên thềm duyên nợ tím hồn ai.

Hạ mong manh vương sợi nắng đan cài
Đem nỗi nhớ giằng giai chiều nhòa nhạt
Mối tình si mà ta hằng khao khát
Đến bây giờ trôi dạt biết về đâu.

Vần thơ tình anh viết chẳng tròn câu
Bằng lăng tím sẫm một màu se sắt
Anh vẫn mãi âm thầm tìm góp nhặt
Nửa câu thể chôn chặt của ngày xưa.

Nắng nhạt chiều từng sợi vẫn lưa thưa
Tà áo trắng đã bao lần em mặc
Vở học trò trên tay như thầm nhắc
Buổi tan trường ai trót mắc tương tư.

Gót chân ai quay bước chợt chần chừ
Bằng lăng tím… hình như… còn níu kéo!

Mùi hoa bưởi thơm ngát

Chẳng phải vô tình em nhớ tháng ba
Nhớ về anh nhớ mùa hoa bưởi
Cánh hoa rơi lòng em bối rối
Chút hương thầm làng bãi lan xa.

Chẳng phải vô tình em nhớ tháng ba
Ngõ nhà anh đầy hoa xoan tím
Nhớ bến sông thuyền ai ghé bến
Hương bưởi quê mình níu khách sang sông.

Nhớ tuổi thơ em nhặt bông bưởi trắng
Tháng ba này mẹ giã bánh trôi
Anh lớn lên -đi vào quân ngũ
Chúng mình mỗi đứa mỗi nơi.

Em về làng giữa mùa hoa bưởi
Hương hoa thơm ướp nước gội đầu
Mẹ bảo anh mùa này nơi biên giới
Hai đứa mày có nhận tin nhau?

Chẳng thể nào giấu mẹ được đâu
Chúng mình yêu nhau từ mùa hoa bưởi
Em đi học xa quê, xa mẹ
Anh về phép thăm nhà buổi ấy tiễn em.

Chúng mình dọc lối ngõ quen
Vườn tím hoa xoan, trắng ngần hoa bưởi
Chiều chia tay có gì bối rối
Trăng mọc bao giờ hai đứa không hay.

Một mùa hoa chúng mình chia tay
Một mùa mong ngày gặp lại
Ôi mùa hoa lòng em mong đợi
Mùa hoa quê mình, hoa bưởi tháng ba.

Hoa đồng tiền

Có một loài hoa không rực rỡ kiêu sa
Nhưng sôi nổi, hồn nhiên và cá tính
Cánh giản đơn, đủ dịu dàng mềm mại
Hoa đồng tiền – hoa đó chính là em.

Có một ngày ta từ lạ thành quen
Rồi ước ao được ở bên vui mãi
Hoa đồng tiền vẫn hồn nhiên khờ dại
Thêm một lần, trong sắc nắng tàn phai!

Có một ngày, hoa bỗng nhớ thương ai…
Lại thắm tươi, lại nhiệt tình, sôi nổi
Cánh hoa như khoe sắc màu chờ đợi
Gom nắng xuân về… đủ để lại trong nhau.

Xem thêm:

Hoa Râm Bụt

Hoa Râm Bụt như chiếc ô năm cánh
Xòe bóng râm che chở cho con người
Màu lá xanh hoa thắm đỏ tươi
Như ước vọng bao đời còn đó.

Hoa bất tử – Hoàng Hiện

Hoa bất tử ngàn năm còn đó
Chốn hoang tàn luôn tỏ lòng chung
Mặc cho mưa gió bão bùng
Vẫn đơm hương sắc ngát lừng nhân gian.

Trên đá sỏi hoa dào dạt nở
Dù chông gai rạng rỡ xuân thì
Tâm cười chẳng chút sân si
Đất trời nghiêng ngả dạ ni vững vàng.

Nơi cằn cỗi hiên ngang mạch sống
Thắm nghĩa nhân phúc phẩm muôn đời
Mai kia cát bụi xa rời
Tiếng thơm còn mãi đâu thời phôi phai.

Hoa dã quỳ – Oanh Kim

Đông lại về với cao nguyên lộng gió
Với mây chiều sắc đỏ buổi hoàng hôn
Ngắm màu hoa vàng rực đến mê hồn
Dã quỳ đó ngập tràn trên lối nhỏ.

Ta say sưa nhìn hoa vờn theo gió
Có chút gì chợt xao động lòng ta
Tình vấn vương khi nắng đã xế tà
Sương nhẹ rơi vương đầy trên lá cỏ.

Dã quỳ ơi có bao điều muốn ngỏ
Hỡi loài hoa bé nhỏ mà ta yêu
Không kiêu sa chẳng vẻ đẹp mĩ miều
Mà xao xuyến mỗi lần qua lối đó.

Những mùa hoa vàng rực rỡ nơi ngõ nhỏ
Đông lạnh về thêm ấm áp yêu thương
Ôi loài hoa vẻ đẹp đến lạ thường
Tô điểm mãi cho cao nguyên thơ mộng!

Hoa Nhài

Hoa nhài e lệ nở về đêm
Hương thơm nhè nhẹ bay quanh thềm
Bình minh thức dậy hoa còn nở
Sớm mai sương đọng cánh hoa mềm.

Hoa trắng phau phau và chúm chím
Lá xanh mơn mởn điểm tô thêm
Hỏi hoa trong trắng và e lệ?
Xin hỏi ông trời đừng hỏi em.

Trong trắng cúc họa mi – Nguyễn Đình Huân

Tháng mười một lại sắp sửa ra đi
Giữa mùa đông cúc họa mi nở rộ
Họa mi trắng âm thầm về trên phố
Mỏng manh nhẹ nhàng nỗi nhớ khôn nguôi.

Bông hoa xinh như em hé môi cười
Nụ cười mỉm chi của người con gái
Giản dị đơn sơ như loài hoa dại
Tinh khiết cho đời nhớ mãi không quên.

Họa mi ơi thương nhớ một cái tên
Mỗi loài chim khi hót lên thánh thót
Giữa mùa đông cúc họa mi dịu ngọt
Sưởi ấm cho đời tan bớt giá băng.

Cùng họa mi bước đi cuối chiều đông
Tà áo trắng má em hồng trong gió
Bó cúc họa mi em đang trong giỏ
Chợt giật mình anh đứng đó ngẩn ngơ.

Họa mi trắng và em quá ngây thơ
Đã cho anh một ước mơ cháy bỏng
Được mãi bên em như hình với bóng
Một mối tình trong trắng cúc họa mi.

Hoa anh đào

Đên qua một đóa hoa anh đào
Rưng rưng cánh lệ rơi vào giấc mơ
Thám vào ướt đẫm mắt thơ
Tỉnh ra buốt lạnh… bơ vơ đêm dài.

Hoa tam giác mạch – Cao Nguyên Xưa

Nghe tên hoa sao mà thấy lạ
Chưa thấy loài hoa này bao giờ,
Xưa kia trồng hoa tam giác mạch
Để người dân ăn mùa giáp hạt.

Vượt qua bao cung đường Hạnh Phúc
Ngắm hoa trên thửa ruộng bậc thang
Và giờ đây hoa tam giác mạch
Trở thành thương hiệu của Hà Giang.

Khắp mọi miền đất nước Việt Nam
Đã về đây hội tụ, chiêm ngưỡng…
Di sản Cao Nguyên đá Đồng Văn
Có một loài hoa đẹp lạ thường.

Hoa chúm nở xòe năm cánh trắng
Phơn phớt hồng ngắm em xấu hổ,
Hoa tìm dần, thời yêu màu tím
Khi hoa đỏ đời hoa khép lại.

Hà Giang sao mà lưu luyến thế
Hẹn gặp mùa sau xin trở lại.

Hoa anh đào

Hoa anh đào! Nghe sao thân thiết
Từ những ngày xưa tôi biết nước Nga
Cùng cô bạn tóc vàng chung lớp
Thoảng anh đào trong mùi tóc hương pha

Vốn tiếng Nga hồi đầu tôi bập bẹ
Nuốt từng lời em nói ngân nga
Môi em đỏ như anh đào đầu vụ
Má em hồng như đào nụ quê nhà

Bài học chung hai đứa mình chóng thuộc
Em còn khen “Anh giải toán nhanh là…”
Trong lòng như có gì nhen nhóm
Ấp ủ hoài tôi đâu dám nói ra

Thời gian trôi dịu dàng như mộng
Gần tấc gang mà sao vẫn như xa
Chỉ có trái tim tôi mách bảo:
Hoa anh đào còn thắm mãi trời Nga.

Hoa giấy

Anh trở về căn nhà cũ không em
Hoa giấy rơi như ngày xưa xa lắc
Vẫn nhẹ nhàng như những dòng nước mắt
Rớt nhẹ bên thềm lơ đãng chiều đông.

Gió lạnh lùng như kí ức mênh mông
Hoa rơi mãi vô tình trong thinh lặng
Chẳng còn bài thơ đã từng viết tặng
Hoa giật mình, rớt khẽ xuống tay anh.

Anh ngậm ngùi vì hoa giấy mong manh
Chẳng giữ được em, dù là chiếc bóng
Và khi đại dương dạt dào cuộn sóng
Anh vẫn là dòng nước lững lờ trôi.

Hoa giấy bây giờ vẫn là hoa giấy thôi
Vẫn bay khẽ trong hoàng hôn lộng gió
Lặng lẽ thả mình giữa không và có
Chẳng biết là mãi mãi hay mong manh.

Có lẽ nào chỉ là của riêng anh
Dông bão, lặng yên, ngậm ngùi, tiếc nuối?
Hoa vẫn rơi đẹp như lần hẹn cuối
Như chưa bao giờ biết đến đổi thay.

Chùm hoa rung mình khi ngọn gió lay
Anh biết mùa đông chẳng còn hoa nữa
Nơi xa vô tận, mình anh đứng giữa
Có cánh hoa nào nhẹ rớt trên tay.

Hoa đào – Trần Bảo Kim Thư

Đất bắc danh lừng há kém ai
Hương thơm thanh khiết tựa như Nhài
Búp non ấp ủ bao ngày tháng
Sắc đỏ tươi cười những buổi mai
Gió rét, mưa phùn cơ cực nhỉ?
Nhụy vàng, nụ thắm mỹ miều thay!
Ngày xuân được ngắm hoa Đào nở
Còn thú nào hơn thích thú này.

Dưới dàn thiên lý

Nhà nàng có cái giậu thưa
Có giàn thiên lý đong đưa hoa vàng
Kể từ bên ấy có nàng
Lá xanh, thiên lý hoa vàng thêm sai.

Mỗi lần nàng đứng tưới hoa
Nghiêng nghiêng mái tóc như là suối mây
Thoáng nghe thoang thoảng hương bay
Hương hoa hay chính tóc mây hương nàng?

Vô tình tôi mãi ngóng sang
Vô tình nàng cũng nhìn sang bên này.
Hương hoa thiên lý Ô hay!
Cũng vô tình cứ bên này thoảng qua.

Bẵng đi mấy độ thu già
Tôi về mong ngắm giàn hoa với nàng
Ô hay! Trơ trọi cốt giàn
Vắng hoa, vắng cả… dáng nàng cũng không.

Cớ sao hoa chẳng còn bông?
Lá không còn lá, hương nồng chẳng sang?
Thì ra nàng đã sang ngang
Tóc mây với cả hương nàng cũng theo.

Trên giàn vắng bóng hoa leo
Thản nhiên gió vẫn cố trèo sang đây.
Thiếu hương hoa, vắng tóc mây
Trời buông mấy sợi tơ gầy…giăng giăng.

Cớ gì một dáng người dưng
Với giàn thiên lý mà bâng khuâng lòng.
Giàn hoa với dáng một người
Theo tôi suốt cả quãng đời thanh xuân…!

thơ về hoa hay

Hoa mai ngày tết – Trần Bảo Kim Thư

Phương nam chuộng nhất giống hoa này
Mỗi độ xuân về nở đẹp thay
Năm cánh vàng mơ hong gió sớm
Một cành lộc biếc đón ban mia
Tinh thần hơn cả Lan và Cúc
Nhan sắc bỏ xa Huệ với Nhài
So sánh hoa Đào trên đất Bắc
Nhất nhì ai dễ chịu nhường ai.

Long lanh hoa hồng

“Anh tặng em đóa hồng trong một sáng ban mai
Long lanh quá mặt hồ ơi xao nhẹ
Em nghe trái tim mình run lên khe khẽ
Thầm thì em gọi… hoa ơi!

Anh đang ở đâu rực rỡ ánh sao trời
Xin hãy lắng nghe tiếng hoa hồng tỏa ngát
Xin hãy nhìn bầu trời xanh bát ngát
Bồng bềnh trôi một sắc thắm xanh màu!

Một đóa hồng đỏ thắm nỗi nhớ nhau
Trong sương sớm nồng nàn thơm hoa gọi
Mặt trời về mỗi sớm chiều chói lọi
Hương sắc ngời ngan ngát ở trong nhau!”

Hoa sữa – Nguyễn Phan Hách

Tuổi mười lăm em lớn từng ngày
Một buổi sáng bỗng biến thành thiếu nữ.
Hôm ấy mùa thu anh vẫn nhớ,
Hoa sữa thơm ngây ngất bên hồ.

Tình yêu đầu mang hương sắc mùa thu,
Mùi hoa sữa tan trong áo em và mái tóc.
Tình yêu đầu tưởng không gì chia cắt,
Vậy mà tan trong sương gió mong manh.

Tại mùa thu, tại em hay tại anh?
Tại sang đông không còn hoa sữa?
Tại siêu hình tại gì không biết nữa?
Tại con bướm vàng có cánh nó bay?

Đau khổ nhiều nhưng éo le thay.
Không phải thời Romeo và Juliette,
Nên chẳng có đứa nào dám chết,
Đành lòng thôi mỗi đứa một phương.

Chỉ mùa thu trọn vẹn yêu thương,
Hương hoa sữa cứ trở về mỗi độ,
Hương của tình yêu đầu nhắc nhở,
Có hai người xưa đã yêu nhau…

Hoài niệm hoa huệ
cánh hoa thơm như nụ hôn
trên tóc em ngày thơ ấu
hương bay dịu dàng huyền ảo
trong vườn nhà em… tương tư

cánh hoa thơm hoài mùa thu
trở về xao xuyến nắng hạ
chuỗi hoa như ngọc trên lá
trắng muốt khoảng trời tháng giêng

tà áo thơ ngây của em
gió thổi điên cuồng năm tháng
chỉ còn hương hoa huệ trắng
vỗ về trên tóc trên môi

như tặng phẩm của cuộc đời
tôi dâng em giọt nước mắt
của cánh huệ buồn trầm mặc
trong chiều hai đứa xa nhau

hoa huệ trắng mối tình đầu
hương bay một đời tinh khiết
mỗi chữ, mỗi dòng tôi viết
đều đẫm hương huệ và em

Xem thêm:

Những chiều tam giác mạch

Nhũ hoa tam giác mạch
Nở hồng trên ngực đồi
Nắng tháng Mười trinh bạch
Chiều ngập ngừng không trôi.

Đứa gái tươi nét môi
Địu gùi hoa phía bản
Đứa trai lùa đàn trâu
No căng làn gió ngát.

Nả gieo tam giác mạch
Xuống ruột đá tai mèo
Sao cạn ngày giáp hạt
Lại sang mùa gieo neo?

Nhà anh bên Nàn Sán
Bếp lửa vùi sương mây
Gặp em phiên Cán Cấu
Vòng bạc lồng cổ tay.

Ta cưới thôi em nhé!
Cùng trèo núi trỉa ngô
Hái mạch ngon nặn bánh
Nắm chung đuôi ngựa thồ.

Em cúi đầu ngượng nghịu
Má như hoa ửng đào
Bụng ưng người mắt sáng
Dạ say khèn nôn nao.

Ngủ với nhau một đêm
Giữa đồi tam giác mạch
Nhớ về nhau nhiều đêm
Dù nghìn trùng xa cách.

Những chiều tam giác mạch
Cứ dâng hương bẽ bàng
Em quấn xà cạp mới
Đời làm dâu họ Vàng.

Những chiều tam giác mạch
Trải hồng ra cuối trời
Áo chàm anh vừa giặt
Vắt nỗi buồn đem phơi.

Nả ngừng băm rau lợn:
“Lấy vợ thôi, con à!”
Tôi bỏ lên đồi cũ
Thương một vùng nát hoa.

Hoa mai

Trăm thứ hoa trong vườn đua nở
Đã chơi hoa nên biết đủ mùi hoa
Kìa hoa lan, hoa sen, hoa huệ, hoa trà
So sánh có mai là đệ nhất
Đã đẹp lại thơm hương cũng ngát
Màu trong so ngọc trắng nào thua
Mặn mà thay mọi vẻ mọi ưa
Tạo hoá khéo điểm tô nên trọn vẹn
Nắng chẳng ải, mưa chẳng phai, gió chẳng lay, sương chẳng bén
Cứ trơ trơ không thẹn một lòng tơ
Nhuỵ trên cành phong kín lửng lơ
Cao chót vót đợi chờ tri kỷ
Ứơm hỏi khách giai nhân tuyệt mỹ
Dễ ai mà dám ví cùng mai
Yêu hoa hồ dễ mấy người

Hoa Muống Biển

Có một loài hoa dại cuối trời
Ngày ngày chờ ngọn sóng ngoài khơi
Chẳng ngại gió mưa hay bão tố
Hoa sống hoài mơ một bóng hình
Có một loài hoa trên lối về
Một màu tím biếc nhuộm chiều quê
Tháng ngày hoa vẫn luôn trông đợi
Đón bước người thương… biết có về?!

Có một loài hoa… hay mộng mơ
Hoa thường lặng lẽ dưới trăng mờ
Lặng nghe khúc nhạc cung mi giáng
Lòng riêng, thổn thức nhớ người thơ

Có một loài hoa tím thuỷ chung
Hoàng hôn gửi nỗi nhớ muôn trùng
Lặng thầm qua tháng năm sương gió
Muống biển tím biếc nỗi chờ mong

Tình Yêu Hoa Dại

Nếu một lần được nói tiếng yêu anh
Cho em mượn tình yêu hoa cúc dại
Từng cánh trắng xếp mong manh run rẩy
Ngại ngần len qua rẻo đá sạn khô

Giữa hoang vu đón gió bụi phủ mờ
Hoa nhẫn nại âm thầm chờ nắng mới
Không nụ đỏ rực tình yêu nông nổi
Kém kiêu sa hương sắc bởi thuỷ chung

Nếu một ngày bóng lẽ bóng trùng phùng
Hoa kiên vững trong tim lời son đá
Hoa thần tượng trọn mối tình cao cả
Kết đan thành vạt áo ấm đôi đời

Phủ êm ái nhẫn nại đến rã rời
Như bản chất lụi tàn dần khô úa
Nếu phải cách chia xa người thêm nữa
Nhớ đừng quên cúc dại mãi yêu anh!
(Triệu Ngọc Yến)

Hoa dại – Hà Thiên Sơn

Những bông hoa dại không người hái
Lặng lẽ bốn mùa khắp mọi nơi
Không có người mong và kẻ đợi
Thời gian vô nghĩa tháng năm ơi.

Hoa dại vẫn là hoa dại thôi
Từ thuở xa xưa chẳng có người
Đặt cho tên gọi loài hoa ấy
Hoa dại suốt đời chẳng có đôi.

Miên man hoa nở trắng sườn đồi
Những niềm hoang dã chốn xa xôi
Hoa chẳng có tên hoa có sắc
Hương vẫn gửi vào trong gió bay.

bài thơ về hoa

Mùa hoa dã quỳ

Đường lên gió hát mây ru
Tây Nguyên vàng chín mùa thu Dã quỳ
Lắng nghe hoa nói điều gì
Chênh chao vạt nắng thầm thì suối reo
Trập trùng đèo dốc nghiêng treo
Hoa lưng chừng núi, hoa leo giữa đồi
Lung linh trong sắc hoa cười
Chiều Thu sóng sánh vàng tươi đất trời

Hoa xương rồng nở
Biết là em quá xa rồi
Cớ chi dạ cứ bồi hồi nôn nao
Cõi riêng nào có nguôi nào
Chiều nay anh lại rẽ rào lần sang

Bời bời ngọn gió ngổn ngang
Hoa xương rồng vẫn nở vàng lối xưa
Ngõ tre nghe lá đổi mùa
Bóng em khuya sớm, nắng mưa đi về

Mẹ cười, mắt bỗng đỏ hoe
Anh ngồi nghe gió thổi se lá vườn…
Thương anh mẹ gọi bằng con
Có gì ấm áp, gần hơn mọi ngày

Có gì vời vợi nước mây
Anh thành khách lạ qua đây ghé nhờ
Bến quê còn nỗi hẹn hò
Mình anh trở lại… con đò đã sang

Nhớ em anh dạo thăm làng
Sương thu bảng lảng đôi hàng cây thưa
Đường xưa thoáng chút hương xưa
Chiều quê như có em vừa đi qua

Miên man anh lại về nhà
Giếng thu với mảnh trăng ngà có nhau
Tưởng như em mới gội đầu
Gương con treo vội lệch sau cột nhà

Tưởng như em mới bước ra
Nghe đâu sang ngoại biếu bà bát canh.
Hoa xương rồng nở… xanh xanh…

Hoa hồng

Hoa hồng màu đỏ
Nói nhỏ với em
Kìa mấy chú ong
Ngắm tôi lâu thế?

Hoa hồng màu đỏ
Cánh tròn tròn xinh
Gió thổi rung rinh
Hương thơm ngan ngát.

Hoa Hồng nhiều gai
Có nhiều hương sắc
Đùa vui trong nắng
Nụ hồng tươi xinh.

Loài hoa tên gọi dễ thương
Cánh hồng hé nở đưa hương xa gần.

Trời Hạ Bên Kia

Sao tĩnh mịch sao mà yên lặng quá
Chiều chói chang con nắng hạ đưa về
Gió đi đâu không thấy đùa cánh lá
Cả không gian buồn bã đến tái tê
Bên vệ đường chơ vơ chòm hoa dại
Nở lẻ loi tim tím sắc u buồn
Chiều lang thang một mình ta đếm bước
Dưới hạ chiều nơi xứ lạ tha hương
Hạ nơi đây không ve sầu phượng đỏ
Chỉ khô khan con nắng cháy da người
Vài chú sóc trên cành nhìn ngơ ngác
Hàng thông buồn đứng lặng đón chiều rơi
Nghe nhớ quá bên kia khung trời hạ
Nhớ phượng buồn nhớ cả tiếng ve ru
Nhớ vườn sau khoan nhặt tiếng chim cu
Nghe len nhẹ một nỗi buồn êm ái
Mùa hạ ơi ! khi nào ta quay lại
Sẽ nhặt từng mảnh vụn tuổi đời thơ
Đem vá víu một tâm hồn tan vỡ
Ép vào lòng ru giấc ngủ say mơ

Hoa Dại

Anh đem hoa dại của tình thương
Rải kín hoàng hôn lẫn con đường
Để khi mặt trời rơi qua núi
Em đỡ lạnh lòng giữa gió sương

Anh đem hoa dại của hồn anh
Phủ kín tình em lẫn xác mình
Để khi mặt trời rơi xuống đất
Vẫn còn hoa dại để yêu em!
(Lê Tuấn)

Đóa hoa hồng – Nguyễn Bính

Thưa đây một đóa hoa hồng
Và đây một áng hương lòng hoang vu
Đầu bù trở lại kinh đô
Tơ vương chín mối sầu cho một lòng.
Tình tôi như đóa hoa hồng
Ở mương oan trái, trong lòng tịch liêu.
Kinh đô cát bụi bay nhiều
Tìm đâu thấy một người yêu hoa hồng?

Hoa cúc vàng

“Bên em một đóa cúc vàng
Sẫm vào màu nắng thu sang tặng người
Mới hay tình cảm đất trời
Hòa vào bông cúc dâng mời, người ơi”

Hoa hướng dương – Thu Phương

Viết về em những đóa hướng dương
Sống hết mình cho khát khao đẹp nhất,
Luôn hướng mình dưới nắng vàng thơm ngát
Luôn rạng rỡ đẹp tươi dưới ánh mặt trời.

Để đêm về hoa bỗng rũ người
Buồn bã trong đêm chờ ánh nắng ấm áp,
Dù ngày mai nắng mưa hay bão táp
Vẫn tuyệt vời dưới ánh sáng đẹp tươi.

Vẫn hiêng ngang đứng giữa đất trời
Bao bão giông sức sống chưa dập tắt
Vẫn chờ đợi dù nắng lên heo hắt
Như tình em trong anh mãi rạng ngời.

Hoa Cúc – Nguyễn Bá Đức

Năm cánh hoa là số năm mẹ còn sống được
Và cuộc đời em cũng sẽ bớt theo đi
Em xé bông hoa thành nhiều cánh li ti
Với mong ước mẹ sống lâu, mạnh khoẻ
Em đã biến thành bông hoa nhỏ bé
Vô số cánh hoa cho đời mẹ trường sinh.

Đi Giữa Đường Thơm

Đường trong làng: hoa dại với mùi rơm…
Người cùng tôi đi dạo giữa đường thơm,
Lòng giắt sẵn ít hương hoa tưởng tượng.
Đất thêu nắng, bóng tre, rồi bóng phượng
Lần lượt buông màn nhẹ vướng chân lâu:
Lên bề cao hay đi xuống bề sâu?
Không biết nữa – Có chút gì làm ngợp
Trong không khí… hương với màu hoà hợp…

Một buổi trưa không biết ở nơi nào,
Như buổi trưa nhè nhẹ trong ca dao,
Có cu gáy, có bướm vàng nữa chứ
Mà đôi lứa đứng bên vườn tình tự.
Buổi trưa này xưa kia ta đã đi,
Phải cùng chăng? Lòng nhớ rõ làm chi!
Chân bên chân, hồn bên hồn, yên lặng,
Người cùng tôi đi giữa đường rải nắng,
Trí vô tư cho da thở hương tình,
Người khẽ nắm tay, tôi khẽ nghiêng mình.
Như sắp nói, nhưng mà không – khóm trúc
Vừa động lá, ta nhận vào một lúc
Cả không gian hồn hậu rất thơm tho;
Gió hương đưa mùi, dìu dịu phất phơ…
Trong cảnh lặng, vẫn đưa mùi gió thoảng…
Tri bâng quơ nghĩ thoáng nhưng buồn nhiều:
“Chân hết đường thì lòng cũng hết yêu”.
Chân đang bước bỗng e dè dừng lại
– Ở giữa đường làng, mùi rơm, hoa dại….

Xem thêm:

Similar Posts

Leave a Reply