30+ bài thơ cafe một mình so deep đầy tâm trạng

Cô đơn là cảm giác khó chịu nhất trong tất cả những cảm xúc mà bản thân mình phải trải qua. Đôi khi, người ta tự cảm thấy mình cô đơn, mặc dù bản thân đang trong rất nhiều mối quan hệ. Cô đơn, nó không đơn giản như mình nghĩ đâu, đó còn là cảm giác “cô quạnh” và “đơn côi”. Sau đây là những bài thơ cafe một mình của gocnhotamhon.com

Tuyển tập thơ cafe một mình tâm trạng

Xem thêm:

thơ cafe một mình

BÀI THƠ: CAFE BUỒN

Tác giả: Phạm Hiếu

Ngồi một mình bên ly cafe đá
Ngẫm sự đời dối trá thật buồn thay
Hôm qua yêu hẹn tháng rộng năm dài
Nay ly biệt ưu hoài trong buồn tủi

Hay tại mình mang số phải đen đủi
Khó gần ai lủi thủi chỉ mình ên
Đêm trống vắng chỉ gối ôm cùng mền
Cũng có thể chắc tên ngôi sao xấu

Cuộc đời này bể dâu nào ai thấu
Vướng tình trường buồn nấu cả tâm can
Khi bên nhau hạnh phúc thật ngập tràn
Nay ly biệt oán than hờn ông tạo

Uống cafe một mình thật sầu não
Ước cùng ai ngồi thảo luận yêu thương
Cho vơi đi cô lẽ trong đêm trường
Được bầu bạn tỏ tường trong cuộc sống

Trao đổi nhau vần thơ đang cháy bỗng
Khúc trầm buồn nỗi lòng đang trào dâng
Được ấm áp tình bạn thật trong ngần
Ao ước nhỏ chẳng cần chi to tát.

BÀI THƠ: CAFE ĐẮNG

Tác giả: Cao Duy Vinh

Cafe thứ bẩy một mình
Buổi sáng xuân tình quậy nóng ly tan
Nắng xiên qua tán lá vàng
Thế gian cũng có kẻ sang người hèn

Cafe quán nhỏ đường quen
Ồn ào kiếp sống bon chen cuộc đời
Ngụm cafe đắng bờ môi
Đời người có trải mới hay kiếp người

Có tiền mua cả đất trời
Liệu mua được người có trái tim yêu
Tới khi già yếu cô liêu
Có người để nắm tay chiều hoàng hôn?

Hoa xinh nở đẹp trong vườn
Gái xinh rồi cũng chiều hôm sắc tàn
Tới khi cánh úa nhụy tan
Còn ai là bạn sẻ chan tình đời?

Giọt buồn nhỏ xuống ly vơi
Đắng môi mà ngẫm tình đời bao la
Đời người phù phiếm trôi qua
Cafe không đắng sao là cafe.

BÀI THƠ: CAFE THỨ BẢY

Tác giả: Hồng Giang

Sáng thứ bẩy cafe trên phố vắng
Một mình buồn sao đắng quá Em ơi
Tháng năm rồi mà nắng cứ rụng rơi
Vần thơ viết cũng làm rời con chữ

Một chút tình bấy lâu nay gìn giữ
Nói đi nào còn ngắc ngứ điều chi
Trong lòng Em, Anh có nghĩa lý gì
Hay chỉ là suy bì trong trống vắng

Trời vào hạ mà sao còn nhạt nắng
Phải chăng là nỗi trống vắng đơn côi
Dòng thời gian mải miết chẳng ngừng trôi
Ngoảnh mặt lại nửa năm rồi Em nhỉ

Nhìn mọi người vui đùa trong ngày nghỉ
Mà chạnh lòng bao suy nghĩ miên man
Dẫu biết rằng chẳng đong đếm thời gian
Sao nỗi nhớ cứ lan tràn đâu đó

Sáng thứ bẩy trời ngoài kia đầy gió
Một mình buồn …..Cafe đỏ ….Hạ ơi !

BÀI THƠ: CÀ PHÊ MỘT MÌNH

Tác giả: Phạm Hiếu

Mưa ngoài trời giăng phủ màu trắng xóa
Ước bên người để thỏa dạ nhớ thương
Cafe đen đậm đặc thêm tí đường
Từng giọt rơi còn vướng nơi miệng cốc

Ngồi một mình thương thân mãi cô độc
Giữa dòng đời ngang dọc chẳng đổi thay
Sáng trưa chiều thầm lặng với ưu hoài
Mãi đeo đẳng tháng ngày không hề dứt

Hạ qua rồi thu sang càng ray rức
Chờ lập đông háo hức đón mùa xuân
Níu thời gian dừng lại chớ trôi dần
Mong sớm gặp người cần luôn chia sẻ

Tóc pha sương đợi chờ trong quạnh quẻ
Ngồi ngắm sao buồn tẻ chỉ mình tôi
Còn nửa kia từ nay mất thật rồi
Ôm hối tiếc giọt rời nơi khóe mắt

Kỷ niệm sầu nhớ chi tim quặn thắt
Rồi một mình hiu hắt đếm lá rơi
Hãy buông đi hình bóng cũ xa vời
Cho tâm khảm nghỉ ngơi bớt phiền muộn.

BÀI THƠ: CÀ PHÊ ĐẮNG VÀ EM

Tác giả: Nát Tim

Cà phê đắng gợi bao nỗi nhớ
Quán xưa nào một thuở cùng nhau
Giọt cà phê đắng tan mau
Hòa hương tình vỡ, nỗi đau ngập lòng

Bài nhạc cũ mênh mông lời thắm
Em một mình chìm đắm u mê
Mắt buồn bên tách cà phê
Cao nguyên sương phủ lối về nhớ nhung

Người đi mãi muôn trùng xa cách
Câu thơ buồn oán trách người đi
Nhạc buồn , câu hát chia ly
Chỉ còn kỷ niệm khắc ghi mối tình

Tìm quên lãng bóng hình ngày cũ
Cao nguyên buồn sương phủ mênh mông
Nhớ người xưa, bỗng chạnh lòng
Vỡ oà kỷ niệm, hư không nỗi niềm…!

THƠ LỤC BÁT: CAFE 1 MÌNH

Tác giả: Loi Nguyen

Sáng nay cà phê một mình
Âm vang tiếng nhạc trữ tình như thơ
Ngoài trời rỉ rả cơn mưa
Ký ức kỷ niệm chuyện xưa quay về.

Tình xa cách biệt sơn khê
Nhớ sao là nhớ tái tê nổi lòng !!!
Cà phê những giọt thơm nồng
Vị đắng ngọt bùi mãi đọng trên môi.

Mưa rơi từng giọt mưa rơi
Trái tim chất chứa đầy vơi sầu buồn
Người ơi còn nhớ gì không ??
Bao lời hứa hẹn mặn nồng với nhau.

Tình yêu thương mến đã trao
Quan tâm chăm sóc với bao ân tình
Bây giờ cà phê một mình
Cô đơn mong nhớ bóng hình người dưng !!!

Xem thêm:

BÀI THƠ: CAFE ĐÊM

Tác giả: Anh Khang

Trăng tàn khuyết lạnh buồn ai thấu?
Cafe tan thầm giấu xót xa
Đoạn đường xe cộ đi qua
Dòng đời xuôi ngược mình ta một mình

Ôm trọn gói mối tình ngang trái
Nắm chặt rồi cũng phải buông xuôi
Xé tan nỗi nhớ không nguôi
Bàn tay mò mẫn bờ môi thuở nào?

Tiếng ai gọi thì thào trước gió?
Ngỡ em về mà có phải đâu?
Lửa tình tắt ngấm từ lâu
Nửa đêm ai nhắc nỗi sầu loét thêm?

Cảm giác nhói nơi thềm quá khứ
Nhiễm phong hàn lệ ứ bờ mi
Tâm thần bấn loạn nghĩ suy
Ngã khờ chôn mối tình si trong lòng..!

thơ cafe một mình cô đơn

BÀI THƠ: CÀ PHÊ KHÔNG EM

Tác giả: Hồng Lĩnh

Đêm nay ngồi ngắm trăng suông
Ly cà fhê thấm nỗi buồn vào tim
Quán xưa phong cảnh hữu tình
Không em trăng cũng trốn mình vào mây

Rì rào thu chớm heo may
Quán khuya vắng khách lạnh gầy cô liêu
Trăng tà bóng ngã liêu xiêu
Lòng càng nhung nhớ những chiều bên em

Nhớ ánh mắt nhớ môi mềm
Nhớ ngày tâm sự nhớ đêm hẹn thề
Nhớ chiều chung bước triển đê
Mắt trao tình gởi đi về có nhau

Ước chi có phép nhiệm màu
Đêm nay ta được ngã đầu vào em.

BÀI THƠ: CÀ PHÊ BUỒN

Tác giả: Giọt Buồn Không Tên

Tôi ngồi lặng lẽ cô đơn
Cà phê từng giọt dỗi hờn rơi rơi
Cuộc đời như nước đầy vơi
Cho lòng héo hắt buông lơi nụ cười

Biết nhau tuổi độ chín mười
Thơ ngây vụng dại nói cười vô tư
Thẹn thùng trong mổi cánh thư
Ngẩn ngơ chờ đợi tâm tư thẩn thờ

Thuơng sao cái tuổi dại khờ
Ngỡ rằng mộng đẹp như thơ diễm tình
Ngờ đâu lửa khói điêu linh
Tình chia đôi ngã chuyện mình dỡ dang

Người đi cất bước sang ngang
Để người lặng lẽ vương mang nổi sầu
Trời xanh sao quá cơ cầu
Bày chi cay nghiệt bể dâu phủ phàng

Chiều nay buốt lạnh tim hoang
Góp gom kỷ niệm bẽ bàng ngày xưa
Trời buồn trời đổ cơn mưa
Mắt tôi cũng chợt đong đưa giọt sầu
Một mình quán vắng đêm thâu
Đợi chờ hạnh phúc nhạt màu tóc xanh.

BÀI THƠ: CÀ PHÊ ĐẮNG

Tác giả: Đặng Công Giáp

Ta ngồi đó nghe cafe tích tách
Từng giọt rơi như lắng đọng tâm hồn
Phố chiều nay nghe như chầm chậm hơn
Để ta được thả mình trôi lơ đãng

Bản nhạc xưa một thời ta quên lãng
Bao ước mơ tưởng như đã xa rồi
Góc quán vắng lặng lẽ chỉ ta thôi
Cùng cafe gợi về ngày xa ấy

Chút bình yên tâm hồn ta sống dậy
Như vẫn còn nguyên vẹn ngỡ hôm qua
Ta lãng quên để giờ một mình ta…
Ta gặm nhấm…khi thời gian trôi vội…

Chút bình yên…ta vừa như được gội
Hết bụi trần hết trăn trở lo toan…
Để chiều nay hồn một phút đi hoang
Và thả mình cùng gió mây phiêu lãng…

Cafe đắng và ta trong quán vắng
Ta thả hồn phiêu lãng với tình ca …!!!

CAFE NGÂU

Thơ: Hồng Giang

Tháng tám về giọt ngâu dài phố vắng
Cafe buồn cũng thấy đắng rồi em
Anh kiếm tìm giữa góc phố thân quen
Mùa thu cũ bao khát thèm nhung nhớ

Thoáng bên tai bản tình ca dang dở
Khúc nhạc sầu ai lỡ chợt bỏ ngang
Giọt mưa ngâu từng sợi cứ giăng hàng
Cầu Ô Thước xót thương nàng Chức Nữ

Câu thơ viết chợt rơi đi vài chữ
Vần gieo rồi lưỡng lự chẳng tròn câu
Phố thân quen mà người lỡ đi đâu
Chỉ còn lại nỗi sầu gieo nhân thế

Nước muôn sông đều trôi về với bể
Cuộc tình si đâu dễ nói dở dang
Sông Ngân Hà Chức Nữ đợi Ngưu Lang
Để tháng tám gieo ngâu tràn thu vắng

Anh chờ em ly cafe mặn đắng
Trời đổ ngâu …..
Ngập trắng….
Góc thu sầu !

Xem thêm:

GIỌT ĐẮNG CÀ PHÊ

Thơ: Hoa Bách Hợp

Em một mình bên quán vắng buồn tênh
Ly cafê cho thêm đường vẫn đắng
Không có anh lòng em buồn trống vắng
Trời ngoài kia đang nắng chợt mưa về

Mắt em nhìn đăm đắm giọt cafê
Tí tách rơi như vỗ về tim nhỏ
Dạ bâng khuâng ,thầm gọi tên anh đó
Mà nghe lòng nức nở mặm bờ môi

Phím dương cầm bản nhạc cứ êm trôi
Nhưng sao nay nghe bồi hồi đến lạ
Gió mơn man thổi lay vờn xác lá
Vị càfê chát đắng cả môi mềm

Lại khơi về những kỷ niệm ấm êm
Thuở yêu đương êm đềm bên lối mộng
Cùng khát khao tháng ngày xây tổ ấm
Mà giờ anh… xa lắm , tận phương nào

Anh có còn nhung nhớ buổi chiều nao
Nụ hôn yêu bao ngọt ngào say đắm
Con phố quen mình dìu nhau tay nắm
Ly càfê …
Dẫu đắng …
Chẳng vương sầu … !!!

CAFE ĐẮNG…

Thơ: Tùng Trần

Ngồi một mình bên quán cóc ngày xưa
Bất chợt chiều đưa mưa về giăng lối
Giữa phố đông và dòng người bước vội
Sao lòng mình vẫn thấy nỗi cô liêu

Em đi rồi góc phố cũng quạnh hiu
Anh miên man thả hồn theo điệu nhạc
Ly cafe sao mà nghe đắng chát
Hay bởi vì vần điệu nhạc ly tan

Khúc tình buồn nghe sao lắm trái ngang
Chợt miên man với vô vàn nức nở
Hay phải chăng đời mình mang dang dở
Bản nhạc buồn mà cứ ngỡ đời ta

Cơn mưa chiều chỉ bất chợt thoáng qua
Phố tuy đông vẫn thấy mình xa lạ
Hay bởi vì em ra đi vội vã
Nên lệ lòng cũng lã chã tuôn rơi

Phố vẫn còn nay mỗi đứa một nơi
Mưa thôi rơi sao đời còn lạnh vắng
Cafe thôi sao môi mình mặn đắng
Mặn lệ lòng hay vị đắng đời ta..!!

thơ cafe cô đơn

CAFE KHÔNG EM

Thơ: Bùi Trọng Liên

Thứ bẩy cafe một mình
Rơi rơi từng giọt lặng thinh nỗi buồn
Nhẹ nhàng tiếng nhạc du dương
Tình ca ai hát đượm buồn em ơi.

Chỗ quen đây, ghế ta ngồi
Không em góc quán riêng tôi một mình
Giọt sầu nhỏ xuống lặng thinh
Đắng cafe, đắng ân tình xa xôi.

Vị buồn em gửi cho tôi
Thơm nồng dịu ngọt em mời người ta
Còn đâu hương vị đậm đà
Đầu môi đắng chát giọt cafe quen.

Cafe thứ bẩy không em
Giọt buồn giọt nhớ, đan chen giọt sầu…!

Những bài thơ cafe một mình ngắn

1, Giọt Cafe Tháng Sáu
Giọt cà phê tháng sáu
Tô đậm chút môi son
Để em còn che giấu
Nỗi khao khát mỏi mòn.

Có hạt đường trong mắt
Lăn vào đáy ly tan
Pha buồn cùng nhan sắc
Hương môi quen nồng nàn.

Tách cà phê đã cạn
Tôi còn biết đắng môi
Có khuấy thêm giọt lệ
Thì buồn cũng vậy thôi!

Mưa sụt sùi tháng sáu
Quán xá mù phố xưa
Mùa đông không chỗ dựa
Một bóng người đong đưa.

Em tựa như huyền thoại
Tôi uống cạn trăm năm
Giọt cà phê pha đậm
Chảy qua đời biệt tăm…
(Hư Vô)

2, Chớm Thu Nghe Gió Chiều Đông
Biết là chẳng hẹn hò chi
Cà phê cạn đáy sao đi chưa đành?
Góc trời phía ấy vẫn xanh
Vạt mây ngày cũ mỏng manh phương nào?

Lắng nghe gió lá lao xao
Mùa Thu vừa đến bên rào hát ca
Đâu đây thoang thoảng hương hoa
Ngỡ như hương ấy từ xa xưa còn

Không chờ đợi, sao mỏi mòn
Không thương nhớ, sao héo hon cõi lòng?
Chớm Thu nghe gió chiều Đông
Giữa bao thiên hạ lại không có người

Nhớ xưa được một nụ cười
Đem chia phân nửa cho tươi mắt buồn
Cà phê nhỏ giọt sầu buông
Sẻ san vị đắng giữ hồng đôi môi

Bây giờ tôi chỉ với tôi
Cảnh cũ còn đó đâu rồi người xưa?
Cái duyên ngày ấy đón đưa
Mong sao chẳng ngại nắng mưa người về
(Trinhcamle)

3, Cà Phê
Gió hoang lang thang. Chiều
Ẩn mình trong cỏ rối
Trống vắng một trời yêu
Tiễn ngày qua rất vội

Tách cà phê uống dở
Ướt vệt màu thuỷ tinh
Hằn lên trang thư trắng
Khiến lời thương giật mình

Có ai đang lặng thinh
Mắt đẫm theo màu lá
Tách cà phê biết hờn
Ngậm một chiều bóng ngả

Quán quen thành quán lạ
Không ai nhận ra mình
Cúi mặt mời cỏ đắng
Cạn một thời nữ sinh

Năm xưa em tóc ngắn
Thích cà phê không đường
Năm nay em thắt bím
Sao tách mời vẫn suông?
(Nguyễn Thúy Quỳnh)

4, Cà Phê Một Mình
Một mình ly đắng cà phê
Quanh ta bóng dáng em về thênh thang
Từng giọt buồn xuống mênh mang
Ngoài kia gió buốt ngỡ ngàng phố mưa

Quán hẹn gợi nhớ mùa xưa
Quay lưng bóng dáng em vừa chợt qua
Áo ai bay giữa hồn ta
Chiều mênh mông tím nhạt nhòa dư hương

Biển dào dạt chút vấn vương
Lặng im trong nỗi vô thường nhớ nhau
Nhiều khi lòng thấy chợt đau
Từng cơn sóng vỗ… nát nhàu buồng tim…
(Khiếu Long)

5, Cà Phê Buồn
Một mình bên cốc cà phê
Một mình nhấm nháp lời thề đã phai

Cà phê tí tách sớm mai
Hạt huyền tựa ánh mắt ai hôm nào

Ngoài trời đổ trận mưa rào
Tình thôi đã hết ngọt ngào từ đây

Xót xa ôm một khối cay
Ngấm thêm vị đắng mới hay sự đời

Thì thôi hãy cứ khóc cười
Thì thôi ta hãy như người chưa quen

Nếu gặp xin đừng gọi tên
Đừng đem sợi nắng rải lên tình buồn
(Trương Nam Chi)

6, Cà Phê Mưa
Mưa từng giọt nhỏ buồn rơi
Giăng màn trắng xoá ngang trời nhớ thương
Hạt về từ cõi vô thường
Vào đêm khắc khoải cho vương vấn tình

Mưa về khuấy lọc giọt phin
Tách nâu sánh đọng bóng hình người yêu
Cà phê nhớ biết bao nhiêu
Quán xưa hò hẹn những chiều bên nhau

Mưa khua vòng đáy cốc sầu
Mình em lặng lẽ đẫm châu đôi dòng
Hòa tan nỗi nhớ chờ mong
Giọt thương vỡ lịm đắng lòng tương tư
(Tiểu Vũ Vi)

7, Cà Phê Paris
Đưa nhau vào quán vắng
Hai tách cà phê đen
Paris đầy tuyết trắng
Anh nhìn anh, nhìn em

Tự nhiên sao mà nhớ
Một miếng phố Sàigòn
Giọt cà phê chậm nhỏ
Xuống ly đời em ngon

Quê hương mình giầu nắng
Tình ấm áp mặt trời
Người mộng xa muôn dặm
Mặc thời gian ngược xuôi

Ở đây buồn heo hút
Như hồn anh lưu vong
Cái cà phê nhấn nút
Nốc một hơi là xong

Xích gần nhau quán vắng
Paris cà phê đen
Tuyết rơi trên chất đắng
Tan trong nỗi ưu phiền

Xích gần nhau chút nữa
Paris cà phê đen
Ta nhìn ta bỡ ngỡ
Anh và em chưa quen
(Duyên Anh)

8, Bên Quán Cà Phê
Cà phê vô tận mưa nguồn
Thành thân vô lượng vui buồn gọi nhau
Em đi ngõ trước vườn sau
Chào Xuân đâu biết niềm đau mưa nguồn

Niềm vui bất tuyệt cứ tuôn
Xuân xanh bát ngát rẩy run phập phồng
Sát-na hiện tại phiêu bồng
Này băng tuyết nở muôn hồng tương lai

Cà phê nhớ buổi hôm nay
Chén trà xin hẹn ngày rày năm sau
Ông từ vĩnh biệt tiêu tao
Buồn vui vô tận chiêm bao chập chờn…
(Bùi Giáng)

9, Chuyện Một Đêm
Một đêm quán bụi mưa rơi
Tách cà phê ấm ta ngồi bên nhau
Câu thơ tôi viết ngọt ngào
Bờ môi em chén rượu đào ngất ngây

Một đêm quán bụi mưa bay
Tách cà phê ấm vòng tay gọi mời
Giọt tình trong mắt buông lơi
Hồn tôi hòa với đất trời mênh mông

Một đêm quán bụi mưa phong
Tách cà phê đắng cho lòng đớn đau
Câu thơ xưa đã nhạt màu
Giọt buồn rơi giữa đêm sâu vỡ òa

Một đêm quán bụi mưa nhòa
Còn tôi ngồi với câu thơ lạc loài
Hững hờ ngắm cánh hoa trôi
Tách cà phê đắng quậy hoài chưa tan…
(Hàn Phong)

11, Cà Phê Đắng
Sao cứ mời em một cốc cà phê đắng?
Những bông hồng tháng chín vẫn còn nguyên
Gió tháng ba bay từ bài thơ cũ
Kỷ niệm nào ai còn nhớ, ai quên?

Người không gặp mà sao mùa cứ nhắc
Gió xưa đâu bay nữa để nuông chiều
Nắng vỡ nợ trên những hàng cây biếc
Bước chân về từ lối rất cô liêu…

Chiều em bỗng quen cà phê vị đắng
(Chẳng còn anh đây nữa để thêm đường)
Thôi bỏ hết những ngọt ngào mời mọc
Gọi riêng mình một cốc đen xuông.
(Muối Mặn Gừng Cay)

12, Bên Ly Cà Phê Đắng
Bên ly cà phê đắng
Ngồi suy ngẫm sự đời
Biển bao nhiêu vị mặn
Chảy tràn lên mắt môi

Bên ly cà phê đắng
Sóng sánh một bóng hình
Đã lâu rồi xa vắng
Chốn mờ mịt vô minh

Bên ly cà phê đắng
Tiếng gõ nhịp lanh canh
Tưởng chừng nghe văng vẳng
Giọng ai đang dỗ dành

Hồn chơ vơ lạc lõng
Ly cà phê giữa chiều
Nỗi buồn như đánh võng
Vấp sợi vàng liêu xiêu…
(Đỗ Mỹ Loan)\

thơ cafe một mình hay

13, Cà Phê Bên Cát Trắng
Lòng trải lòng mênh mang
Theo trập trùng biển lặng
Sóng bạc đầu còn mặn
Vẫn ôm bờ lao xao

Trời xanh quá ngọt ngào
Hòa vào từng giọt đắng
Cà phê bên cát trắng
Biển tâm sự với lòng

Xóa rét mướt ngày đông
Quên lạnh lùng bão tuyết
Không một câu từ biệt
Sao nghe lời thứ tha ?

Thời gian sẽ phai nhòa
Dấu hộ đời tơ rối
Ta đâu còn hờn dỗi
Khi chiều về ngang vai

Nhớ xưa tóc ai dài
Tung trong chiều gió lộng
Ta bây giờ với sóng
Cùng mộng về khơi xa
(Trinhcamle)

14, Café Đá, Café Sữa
Từng giọt đắng nhẹ nhàng rơi xuống
Từng giọt tình cuồn cuộn dâng lên
Ngồi trong quán nhỏ không tên
Lắng nghe yêu dấu đến bên cuộc đời

Cà phê đá đắng không anh hỡi
Không em ơi! Vì bởi em bên
Vị nồng không thể dặt tên
Đắng trên đầu lưỡi ngọt trên tâm hồn

Pha thêm sữa như hôn môi đỏ
Như giọt tình đang nhỏ vào tim
Nhẹ nhàng hôn lấy môi mềm
Ngọt trên đầu lưỡi mát thêm tâm hồn

Cà phê đá đậm đà không đắng
Cà phê sữa sâu lắng tình ta
Mong chờ hạnh phúc không xa
Cà phê, sữa, đá một nhà yên vui!
(Nguyễn Thanh Diệp)

15, Cà Phê Đắng Và Mưa
Khuấy một vòng, ngỡ đường đã hòa tan
Nhấp một ngụm vị đắng tràn ký ức
Giọt cà phê làm nhói đau lồng ngực
Tựa vết mực loang trên giấy trắng tình đầu

Khuấy một vòng, ngỡ đời đã quên sầu
Nhấp một ngụm lại nghe cay khóe mắt
Niềm đau kia bỗng hiện lên rất thật
Theo từng giọt tí tách cà phê…

Khuấy một vòng, ngỡ người đã quay về
Nhấp một ngụm lại não nề lòng nhớ
Hình bóng người đã hòa vào hơi thở
Một nhịp sầu là một vết tim đau

Khuấy một vòng, nhìn mặt nước chênh chao
Bão trong lòng biết khi nào ngưng thổi
Cơn mưa ơi đừng về ngang quá vội
Ướt lòng người, thêm đắng cả chiều mưa…
(Timbuondoncoi)

Xem thêm:

Similar Posts

Leave a Reply