20+ bài thơ Phật giáo về vô thường, thanh thản

Cuộc sống cũng giống như bản nhạc có nốt cao nốt trầm. Chính những điều ấy sẽ giúp bạn cân bằng cuộc sống và điều chỉnh mọi thứ sao phù hợp hơn. Nếu chúng ta cứ chìm đắm trong nỗi buồn và những suy nghĩ tiêu cực thì mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ. Cách duy nhất để thoát khỏi nó là suy nghĩ tích cực, lạc quan và yêu đời hơn. Sau đây là những bài thơ phật giáo về vô thường của gocnhotamhon

Thơ Phật giáo về vô thường

Xem thêm:

thơ phật giáo về vô thường

HẠT BỤI VÔ THƯỜNG

Thơ: Toàn Tâm Hòa

Ngồi nghe hạt bụi vô thường
chạm nhau trên những nẻo đường… lao xao
hạt nào lỡ vướng ta đau
hạt nào lấp lánh sắc màu phù hư!

Lẽ nào ta ngộ nhận ư!?
mà sao ngồi đó trầm tư một mình
vui buồn giữa cuộc nhân sinh
cố an nhiên bước giữa nghìn chông chênh

Ngồi nhìn thế cuộc mông mênh
thời gian bao cuộc nhớ quên, khóc cười
ta như đứa trẻ biếng lười
đang hồi mơ lại một thời đã xa!

giữ ta… mãi mãi là ta
bước đi trên cuộc trầm kha chân tình
trần gian hữu sắc, hữu hình
chỉ mong hạnh phúc, an bình là vui!

VÔ THƯỜNG

Thơ: Nguyễn Hưng

Chiếc lá vàng rồi bay về viễn xứ
Cõi nhân gian vốn dĩ rất vô thường
Thì thân này đã mang phận lữ thứ
Có sá gì dấn bước chốn phong sương.

Bởi tất cả cũng chỉ là cát bụi
Sướng hay khổ cũng có khác gì đâu
Dẫu giàu sang bạc vàng như đỉnh núi
Thì mai đây vẫn một nấm đất bầu

Cứ an nhiên vì đời là cõi tạm
Thác là về nơi cội kiếp lai sinh
Hãy vui lên cho mỗi ngày rạng rỡ
Cớ làm sao phải tự khổ chính mình.

Rồi nhẹ bước như ngoài kia mây gió
Sắc là không ta ngạo với đất trời
Bao sân si một thoáng giây vứt bỏ
Dù mai lìa hồn vẫn thấy thảnh thơi.

Thêm mỗi ngày ta cám ơn thượng đế
Sẽ trọn vui bởi thấu lẽ vô thường
Đêm vừa tàn phố trở mình thức giấc
Bình minh về nắng toả giữa ngàn hương.

VÔ THƯỜNG

Thơ: Phú Sĩ

Vô thường một cõi hư không
Trầm luân một thuở bụi hồng nhân gian
Nguyện lòng thanh khiết mây ngàn
Thảnh thơi trải rộng thênh thang ân tình

Dãi dầu một kiếp ba sinh
Nẻo đường lạc bước linh đinh nỗi sầu
Tình đời nợ trả cho nhau
Đời vui ngắn ngủi với bao muộn phiền

Bốn mùa trời đất luân phiên
Chòng chành sóng nước lạc miền yêu thương
Nhân sinh lắm nỗi đoạn trường
Đìu hiu gió lạnh nghiệp đường còn đây

Trời chiều bóng ngả về tây
Tim côi gồng gánh đắng cay trăm bề
Lợi danh một thuở đê mê
Nghĩa tình một thuở não nề người ơi

Vô thường một cõi chơi vơi
Kẻ mong ra khỏi người chơi bước vào
Cuộc đời còn lắm lao đao
Hãy dành tốt đẹp ngọt ngào mà thôi.

VÔ THƯỜNG

Thơ: Bách Tùng Vũ

Cõi hồng trần ngàn lần rơi lệ
Kiếp luân hồi mặc kệ chúng sinh
Bao hương linh thác khóc đòi về
Hồn não nề nhớ nhà da diết.

Dẫu đã biết Vô thường là thế
Chẳng có ai không thể ra đi
Vẫn sầu bi trăm ngàn ai oán
Tiếc trần gian một thuở đam mê.

Ai rồi cũng sẽ về thiên cổ
Dù giàu sang hay khổ một đời
Nước mắt rơi khi hồn lìa xác
Chỉ còn là cát bụi hư vô.

Dù chết oan hay mồ vô chủ
Sẽ luân hồi khi ngủ đã say
Sông Vong Xuyên chờ ngày trên bến
Cầu Nại Hà dẫn đến đầu thai.

Hỏi trần gian có ai sống mãi
Ai chắc mình không trải tử sinh
Bao vong linh xa lìa cõi thế
Có trở về thân xác nguyên trinh ?

Ai rồi cũng tử, sinh phải nhận
Dẫu sang giàu hay phận vất vơ
Trăm đường tơ trở về một cõi
Vô Thường rồi…thoát khỏi… Sầu bi.

ĐỜI VỐN VÔ THƯỜNG

Thơ: Tùng Trần

Muốn hay không thì cuộc đời vẫn vậy
Cứ xuôi dần theo dòng chảy thời gian
Người cơ hàn hay là kẻ giàu sang
Khi chết đi vẫn hai bàn tay trắng

Được ấm no đã là điều may mắn
Hãy giữ gìn đời bình lặng sóng yên
Có những điều để tạo hoá tự nhiên
Đừng gượng ép kẻo muộn phiền vây lấy

Đáng hay không vì xa hoa bóng bẩy
Rồi tự mình xô đẩy dưới vực sâu
Nếu như tâm chẳng muốn vướng ưu sầu
Thì chớ nên cưỡng cầu trong mê muội

Biết ăn năn và nhận ra lầm lỗi
Nhớ dặn lòng phải sửa đổi bản thân
Dẫu vật chất thì ai sống cũng cần
Nhưng đừng để chữ tình thân rạn nức

Chuyện tử sanh mãi luôn là định luật
Đời vô thường sự thật chẳng thể thay
Là con người thì ai cũng như ai
Đến cuối cùng cũng phải về cát bụi.

HÀNH TRANG VÔ THƯỜNG

Thơ: Ngạo Thiên

Cuộc đời cứ ngỡ giấc mơ
Đến khi nhìn lại, một đời phù vân
Trần gian nơi chốn nợ nần
Nợ tình nợ nghĩa, bao lần trả vay
Sanh ra tay trắng bàn tay
Đến khi khuất bóng, chẳng thay đổi dời
Ngỡ rằng đời giống trò chơi
Thắng thua thành bại, một thời đã qua
Bỗng nhiên ta gặp lại ta
Chỉ là chiếc bóng, chiều tà thế gian
Đời người hết hợp lại tan
Lợi danh quyền tước, hành trang vô thường
Cuộc đời đừng mãi vấn vương
Trả về cho đất, đoạn trường bi ai.

Nếu đã là quá khứ
Hãy tha thứ cho nhau
Tất cả những niềm đau
Hãy cho vào quên lãng

Niềm đau thời dĩ vãng
Là vật cản đường đời
Cuộc đời muốn thảnh thơi
Hãy xa rời quá khứ

Cuộc đời là phép thử
Ta phải tự đi qua
Không ai thay ta cả
Thành bại ở nơi ta

Hãy học cách vị tha
Đau khổ sẽ rời xa
Yêu thương lấy tất cả
Hạnh phúc sẽ nở hoa.

Xem thêm:

THẾ GIAN VÔ THƯỜNG

Thơ: Ngạo Thiên

Cuộc đời như áng mây trôi
Ngàn năm nhân thế đắng môi lệ sầu
Đời người sống được bao lâu
Trăm năm rũ bóng huyệt sâu đợi chờ

Đời người như giấc ngủ mơ
Biệt ly không hẹn không chờ đợi ai
Sắc kia thắm đẹp cũng phai
Có ai giữ mãi tiền tài bền lâu

Đời người đi mãi về đâu
Vô thường chi phối âu sầu thế gian
Cuộc đời có hợp có tan
Hỏi đâu vĩnh cửu mộng vàng trăm năm

Quay về sống với chân tâm
Hãy như sen trắng giữa đầm ngát hương
Con người sống để yêu thương
Mĩm cười hạnh phúc đoạn trường bi ai.

thơ phật giáo vô thường

Khó Dễ Trong Đời

(Thích Tánh Tuệ)

DỄ là nói chẳng nghĩ suy
KHÓ là cẩn trọng những gì nói ra.

DỄ làm đau đớn người ta
KHÓ sao hàn gắn bao là vết thương!

DỄ là biết được Vô thường
KHÓ, lòng cứ vẫn tơ vương cuộc trần,

DỄ là độ lượng bản thân
KHÓ sao dung thứ tha nhân lỗi lầm!

DỄ là vong phụ ân thâm
KHÓ, câu tình nghĩa ngàn năm dạ hoài

DỄ là phạm những điều sai
KHÓ, tâm học hỏi những ai hơn mình,

DỄ cho kẻ khác niềm tin
KHÓ là luôn giữ chính mình thẳng ngay.

DỄ là nói những điều hay
KHÓ thay Sống tựa trình bày ngữ ngôn.

DỄ là suy tính thiệt, hơn…
KHÓ lùi một bước nhịn nhường lẫn nhau.

DỄ là sống vội, sống mau
KHÓ dừng chân lại thở sâu, biết là….

DỄ là hứa hẹn, ba hoa…
KHÓ lời tín nghĩa thiệt thà một khi.

DỄ là gieo rắc thị phi
KHÓ là nội quán, tự tri lại mình

DỄ là chiến thắng, quang vinh
KHÓ lòng khiêm hạ, thấy mình nhỏ nhoi.

DỄ xin địa chỉ mọi người
KHÓ mà tìm được chỗ ngồi trong tim.

DỂ biết nói, khó biết im
KHÓ cùng ánh sáng, dễ tìm bóng đêm.

DỄ vụng chân ngã xuống thềm
KHÓ vùng đứng dậy vượt lên chính mình

DỄ biết trời đất rộng thênh
KHÓ là biết được “ngôi đền tự tâm”

DỄ vui sáu nẻo thăng, trầm
KHÓ lần ngán ngẩm âm thầm hồi hương.

DỂ khi mất cảm thấy buồn
KHÓ, trong hữu Phúc biết thương, giữ gìn.

DỄ là vun quén quanh mình
KHÓ, tình trải rộng ánh nhìn vị tha.

DỄ cho ngày tháng đi qua
KHÓ là tỉnh thức trong ta vài giờ…

DỄ Sinh, dễ Tử mơ hồ
KHÓ khi đối diện nấm mồ Tuệ tri!

DỄ là viết những lời thi
KHÓ rằng mơ ước đời ni vẹn toàn.

Thôi, chừ tìm cái bồ đoàn
Dễ là ngồi xuống, Khó hàng phục tâm.
Dầu sao cũng quyết một lần
Bằng không khó, dễ… lần khân nối dài…

Sống Vội

(Thích Tánh Tuệ)

Vội đến, vội đi, vội nhạt nhòa
Vội vàng sum họp vội chia xa.
Vội ăn, vội nói rồi vội thở
Vội hưởng thụ mau để vội già.

Vội sinh, vội tử, vội một đời
Vội cười, vội khóc vội buông lơi.
Vội thương, vội ghét, nhìn nhau lạ!
Vội vã tìm nhau, vội rã rời…

Vội bao nhiêu kiếp rồi vẫn vội
Đuổi theo hạnh phúc cuối trời xa.
Ngoài hiên, đâu thấy hoa hồng nở
Vội ngày, vội tháng, vội năm qua.

Cứ thế nghìn thu đời vẫn vội
Mặt mũi ngày xưa không nhớ ra.
“Đáy nước tìm trăng” mà vẫn lội
Vội tỉnh, vội mê, vội gật gà…

Vội quên, vội nhớ vội đi, về
Bên ni, bên nớ mãi xa ghê!
Có ai Giác lộ bàn chân vội
“Hỏa trạch” bước ra, dứt não nề…

Đời Là Cõi Tạm

(Thích Nhuận Thường)

Bởi đời là cõi tạm
Nên sống thật với nhau
Nếu kiếp người trôi mau
Thì oán thù dừng lại.

Bởi không gì tồn tại
Nên giận hờn bỏ qua
Nếu lòng mình vị tha
Thì nỗi sầu tan biến

Bởi không gì lưu luyến
Nên đừng buộc ràng thêm
Nếu có ngày và đêm
Thì mê rồi phải ngộ.

Bởi mộng đời dễ vỡ
Nên quý trọng hôm nay
Nếu thế sự vần xoay
Thì ngồi yên tĩnh lặng.

Bởi lòng người sâu thẳm
Nên đừng cạn nghĩa ân
Nếu mang nặng nghiệp trần
Thì buông rời vọng tưởng.

Bởi tham cầu danh tướng
Nên quán niệm vô thường
Nếu ai còn tha phương
Thì nhớ về nguồn cội.

Bởi ai còn nông nỗi
Nên nhớ lấy lời xưa
Nếu ai đi trong mưa
Thì thấm đời gian khó.

Bởi yêu trong giông gió
Nên hiểu tình long đong
Nếu “Sắc tức thị Không”
Thì… vô cầu, vô niệm.

Luân Hồi Vay Trả

(Khuyết danh)

Ai sinh ra cũng một lần phải chết,
Chết đi rồi có hết được đâu
Sự sống mới rồi sẽ lại bắt đầu,
Hành tinh xanh mãi nuôi màu hi vọng.

Đi vào đời với hai bàn tay trắng
Lúc lìa đời lại trắng cả bàn tay.
Khi sống tham nhặt cho đầy,
Phải mang lấy nghiệp trả vay nợ đời.

Kiếp luân hồi có sinh có diệt
Đời vô thường giả tạm hư không
Ngũ uẩn: “Sắc bất dị không”
An nhiên tự tại cho lòng thảnh thơi.

Sống kiếp đời chớ nên gây nghiệp
Để tát sinh tạo kiếp luân hồi,
Bà Ta là cõi tạm thôi
Phước tu cực lạc, cõi trời Tây Thiên.

(Cát Tường)

QUÁN VÔ THƯỜNG

Quán Vô Thường

để làm chi?

Để ta biết quý giờ ngày tháng năm

Quý nên gieo sạ thiện lành

Hãy hành chuyện tốt

Cứ làm điều vui…

Quán Vô Thường

chẳng để chơi

Mà để biết thật: Kiếp người gang tay

Còn vào ra hơi thở này

Thương yêu chưa đủ

Chớ gây oán thù!

Quán Vô Thường

để mà tu

Thoát ra mộng ảo sa mù khổ đau

Có gì tồn tại bền lâu

Hài lòng, thỏa chí… rồi sau có còn?

Quán Vô Thường

rõ thất tồn

Bội thu, mất mát, vuông tròn, đầy vơi…

Lềnh bềnh, chuyển tiếp, dạt trôi

Đừng buồn đau khóc

Lại ngồi tiếc than…

Quán Vô Thường

để bình tâm

Núi mòn

Sông cạn

Kiếp nhân sinh bèo

Mong manh

Ngắn ngủi

Tan vèo

Đầy cao nặng lớn sớm chiều đã bay…

Quán Vô Thường

Tỉnh giấc say

Thoát mê mà sống tháng ngày

Thường thôi!

thơ vô thường

NHỊP ĐIỆU CUỘC SỐNG

Một năm trôi vụt qua đời

Ngựa lồng nhịp vó, nụ cười nhịp tim

Thơ còn nhịp với thẳng nghiêng

Tình còn nhịp giấc êm đềm mơ hoa

Bút còn nhịp với ta bà

Tóc còn nhịp với trẻ già bạc xanh

Chân còn nhịp với loanh quanh

Tâm còn nhịp với cõi lành mõ chuông

Thời gian nhịp với vô thường

Dòng trôi vẫn nhịp cùng buồn không tên

Và tôi vẫn nhịp cùng em

Sớm mai thức dậy bỗng thêm tuổi ngày.

SÁNG NAY NGỌT ĐẮNG

Đắng còn đọng ở trên môi

Ngọt vừa thấm thía một lời yêu đương

Ngọt cam đắng khổ vô thường

Sáng nay ngọt đắng tân xuân chan hòa.

CHỈ LÀ

An vui đóng đếm từng ngày

Chờ nghe lá rụng thõng tay về nguồn

Chỉ là hạt nước giọt sương

Hòa cùng nhịp sống vô thường, vậy thôi!

NHẠC TRỊNH

Vườn xưa vẫn nhớ cuộc đời

Ướt mi xa dấu mặt trời thiêng liêng

Ôi… xin mặt trời ngủ yên

Tự tình khúc tưởng đã quên vô thường.

Xem thêm:

SAO VẪN?

Biết kia đây đó vô thường

Mà sao cứ nhặt trên đường của rơi?

Mà sao cứ đếm một, hai

Duyên kia, nợ nọ, nghiệp này không buông?

KIẾM TÌM

Lênh đênh tìm chút điêu tàn

Nền xưa tìm chút huy hoàng vãi rơi

Đất già tìm chút nguẫy ngoi

Bụi đen tìm chút thảnh thơi vô thường.

SỐ

Ba ngàn thế giới hà sa

Mắt nai chớp một sát -na vô thường

Tam bộ nhất bái đêm trường

Nhân duyên thập nhị hoa từng cánh rơi.

SỐNG

Sống chơi cũng lắm nẻo đường

Vĩnh hằng vọc giỡn, vô thường se sua

Sống thật cũng lắm nẻo đua

Hạt cơm manh áo gửi thưa đất trời!

MAI SAU NÀO BIẾT?

Đã hay cuộc sống vô thường

Gặp nhau tay bắt mặt mừng mà chơi

Ngữ ngôn lưu chút với đời

Mai sau nào biết nổi trôi phương nào?

ẤP Ủ

Phù du hâm nóng tình dài

Vô thường ấp ủ thiên thai mập mờ

Sớm khuya nhặt nhạnh giấc mơ

Góp gom ý nguyện nằm chờ nghe chuông.

NGHỈ ĐI!

Nghỉ đi

Ngồi đó nghe đàn

Lăng xăng chi lắm bạc vàng cũng trôi

Nghỉ đi

Nghe tiếng đàn tôi

Tranh giành lợi lạc cũng rồi theo mây

Nghỉ đi

Phiên khúc nhạc này

Gọi tâm lắng đọng mà quay về mình

Nghỉ đi

Nghe thấm nhạc tình

Đan tay xuống bãi trên gành yêu thương

Nghỉ đi

Danh vọng khói sương

Oán thù đối đãi

Vô thường quá thôi

Nghỉ đi

Vài phút cho đời

Nhạc reo

Tỉnh giác

Vui cười với nhau

Nghỉ đi

Giờ phút nhiệm mầu

Ta thương ta đã dãi dầu bon chen

Nghỉ đi

Giây phút thiêng liêng

Quay về

Nghe khúc nhạc thiền tâm ta

Nghỉ đi

Nhớ trẻ gẫm già

Ngày mai ngắn ngủi

Ngắm hoa

Nghe đàn.

NÂNG CÕI VÔ THƯỜNG

Còn em nâng chút hình hài

Phù du câu hát

Tàn phai tiếng đờn

Thì thầm bào ảnh ngoa ngôn

Hão huyền nét họa

Chập chờn hư danh

Còn em nâng chút bóng xanh

Nắng soi tóc bạc óng tình xa xưa

Cuộc chơi đâu chỉ để đùa

Còn nghe nước mắt chen mưa cõi buồn

Còn em nâng chút dỗi hờn

Tháng ngày dầm dãi gió sương phong trần

Em còn nâng chút ăn năn

Thờ ơ quay lại tôi còn niềm vui

Còn em nâng bóng mòn vơi

Thả buông vỡ xuống dòng đời chia ly

Còn tôi như cánh chim bay

Đường xa tít tắp gọi bầy hư không…

Còn ai nâng chút phách vong

Trái tim nủng nịu bụi hồng bám vương

Tôi nâng niu cõi vô thường

Lắng nghe tâm hát lời thương thiên đàng.

thơ phật giáo vô thường

Kiếp Người

Kiếp người dài ngắn bao lâu
Tùy theo thọ mạng lo âu làm gì
Khổ sầu phiền não mà chi
Để lòng thanh thản đến đi nhẹ nhàng

Dù cho xinh đẹp giàu sang
Hay là xấu xí nghèo nàn khổ đau
Tuy rằng hoàn cảnh khác nhau
Nhưng tâm đừng chấp nghèo giàu mới hay

Giàu sang dễ bị mê say
Nghèo nàn đạm bạc qua ngày cũng xong
Làm người cần phải thong dong
Yên vui tự tại tấm lòng thanh cao

Cuộc đời sóng gió ba đào
Tâm không đắm nhiễm gió nào động lay?
Hơn thua thắng bại hằng ngày
Thị phi danh lợi xưa nay chuyện thường

Thế nhân cần có tình thương
Đừng nên ỷ thế lấn đường người ta
Tầm nhìn mở rộng cao xa
Từ bi trí tuệ chan hòa nhân sinh

Sống cho trọn nghĩa trọn tình
Đừng gây oan trái bất bình với ai
Mình còn có lúc cũng sai
Nghiệp dày phước mỏng đức tài chưa sâu

Cuộc đời nào có bền lâu
Vô thường không hẹn biết đâu mà lường
Thăng trầm vinh nhục phong sương
Giữ lòng bình thản đừng vương khổ sầu

Ta người có khác gì đâu
Cảm thông tất cả nguyện cầu an nhiên
Cần nên tránh ác làm hiền
Để tâm trong sạch không phiền không tham

Sân si nhất định không làm
Đơn sơ biết đủ không ham muốn nhiều
Tiền tình vật chất những điều
Nếu tham thì biết bao nhiêu cho vừa

Đừng nên lưu luyến say sưa
Xa ly đừng chấp đừng ưa so bì
Đắm mê dục lạc mà chi
Ta còn không có, có gì của ta ?
Đủ duyên hòa hợp sinh ra
Hết duyên tan rã gì là ta đâu?

Chấp chi mang khổ mang sầu
Nhè nhàng buông xả không cầu không mong
Luôn luôn thanh tịnh cõi lòng
Thảnh thơi giải thoát khỏi dòng trầm luân

Danh Lợi

Danh lợi đến rồi danh lợi đi
Ham chi một chút nhất hay nhì
Đêm nằm thao thức tâm điên đảo
Hơn thua tranh chấp nhọc công lao

Oán thù chi để khổ lòng nhau
Nghiệp xưa nghiệp nữa phải mang vào
Kiếp này kiếp khác luân hồi mãi
Nợ nần gian díu khổ làm sao

Nghe lời Phật dạy hãy tu mau
Giữ tâm trong sạch để khi nào
Ra đi nhắm mắt hồn thanh thản
Không còn lo nghĩ chuyện lao xao

Chúng ta chung sức hãy cùng nhau
Dựng xây thế giới đẹp muôn màu
Nơi ánh đạo vàng lan biển rộng
Không còn thấy nữa cảnh thương đau.

Từ Bỏ

(Tường Vân)

Từ bỏ thói quen hay vội vàng
Nói làm hấp tấp thiếu đoan trang
Thiếu suy xét kỹ không từ tốn
Hối hận ăn năn cũng muộn màng.

Từ bỏ thói quen hay đắm say
Say ăn say ngủ thêm say tài
Say tình say rượu say danh vọng
Say quá khổ đau suốt tháng ngày.

Từ bỏ thói quen hay dối gian
Làm người chân thật sống đàng hoàng
Dù ai giả dối mình đừng giả
Nghiệp báo không sai rất rõ ràng.

Từ bỏ thói quen hay giận hờn
Nói lời trách móc phân thua hơn
Chiến tranh miệng lưỡi rất nguy hiểm
Phải biết thuận hòa sống chánh chơn.

Từ bỏ thói quen hay thở than
Chuyện gì không đáng cũng than van
Làm cho mệt mỏi người nghe thấy
Chấp nhận là xong mọi việc an.

Từ bỏ thói quen hay tự cao
Cuộc đời lên xuống sóng ba đào
Vô thường thay đổi đâu yên mãi
Khiêm hạ hòa đồng sống với nhau.

Từ bỏ thói quen hay tự ti
Buồn phiền mặc cảm thêm sầu bi
Tự tin làm lại những điều tốt
Đừng mãi đeo mang một thứ gì.

Xem thêm:

Similar Posts

Leave a Reply