Tuyển tập những bài thơ buồn nhất, đọc mà nước mắt rơi lúc nào không biết

Chúng ta không thể trưởng thành mà trong đời chẳng xảy ra chuyện gì buồn bã hay khó khăn. Cuộc sống quá bon chen khiến bạn cảm thấy áp lực và mệt mỏi. Tâm trạng bế tắc càng làm tinh thần thêm suy sụp và yếu đuối hơn. Bạn biết đấy, đối lập với vui là buồn. Có ai trong đời mà không buồn ít nhất một lần. Những nỗi buồn không tên tuổi với những cảm xúc rối bời khiến bạn cảm thấy chênh vênh trong cuộc sống. Sau đây là những bài thơ buồn được gocnhotamhon sưu tầm

Tuyển tập những bài thơ buồn

Xem thêm:

thơ buồn

Những bài thơ buồn ngắn

Em ngồi đàn bản tình ca
Mà sao lệ đẫm nhạt nhòa đôi mi

Dẫu biết rằng cố quên là sẽ nhớ
Nên dặn lòng cố nhớ để mà quên.

Ở đâu trăng có nhớ người
Ở đây đang có một người nhớ trăng.

Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình đi lướt qua nhau.

Sớm vọng mặt đất thương xanh núi
Chiều lộng chân mây nhớ tím trời.

Biển cứ cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn.

Với tay khơi dậy hương ngày cũ
Mường tượng như mình gặp cố nhân.

Trái tim hát lại câu thề
Bài thơ tôi lại nhớ về người dưng.

Dù cho sông cạn đá mòn
Còn non còn nước còn lời thề xưa.

Đôi khi lỡ hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm.

Bên này trời vẫn đang mưa
Lòng anh vẫn thế, vẫn chưa hết buồn.

Người vô tình vẽ hoa, vẽ lá
Tôi đa tình tưởng đấy là mùa xuân.

Anh là anh của lưng chừng
Tôi là tôi của đã từng thương anh.

Chút nắng vàng sao làm nên mùa hạ
Chút tình xa lạ sao giữ được người ta.

Ai tắt đèn cho hạnh phúc tối thui?
Ta đã cố vui mà nỗi buồn vẫn tới.

Lá vô tình bỏ rơi cành lá
Người vô tình bỏ lỡ tơ duyên.

Không buồn vì những thứ mình không có
Chỉ buồn vì những thứ có cũng như không.

Tương tư như nắm tro tàn
Người đi ngược lối, tình đi ngược chiều.

Một bông hoa không tôn thờ hai chủ
Một con người không ấp ủ hai trái tim.

Tuyết tan, mưa tạnh, hoa tàn
Nắng tắt, đêm trôi, lòng người đổi thay.

Lúc yêu thương, lúc giả dối
Thôi tôi mở lối cho người bước đi.

Trăm năm chết bởi chữ tình
Sinh lòng thù hận cũng vì chữ yêu.

Mình còn gì nữa đâu
Vùng tươi đã úa, miền xanh đã tàn.

Nắng bỏ đi, nắng không về nữa
Dốc cạn lòng chỉ thấy những cơn mưa.

Thương nhau thế nhưng chỉ là “đã từng”
Vài lần hờ hững bỗng thành người dưng.

Thế gian cỏ lạ nhiều vô kể
Cớ sao nhớ mãi một nhành hoa?

Em đi bỏ lại con đường
Bờ xa cỏ dại vô thường nhớ em.

Ta về giữ lại mùi hương
Đường không xứ sở còn vương bóng hình.

Chuyện mười năm biết có thành dĩ vãng
Cũng như ta chưa chắc đã quên người.

Ta mang cả tình yêu chân thật nhất
Trao cho người để đổi một niềm đau.

Cuộc sống không tình yêu
Như vườn hồng không ánh nắng.

Trái tim còn chút lửa hồng
Cũng xin ơn cảm mênh mông tặng người.

Tôi đi tìm cái nửa của tôi
Sao tìm mãi đến giờ không thấy.

Tìm em tìm hết cuộc đời
Mà sao em cứ để tôi mãi tìm.

Thà là độc thân sáng giá
Còn hơn tin vào những lời dối trá khi yêu.

Nắng không về nữa, thế là mưa bay
Tớ không chờ nữa, thế là buông tay.

Muốn xin một chút thật tình
Ấy mà đổi lại chỉ toàn lặng thinh.

Em thấy gì khi buổi chiều lạc lõng
Đôi vai gầy không cõng hết cô đơn.

Mười ngón tay không ôm nổi muộn phiền
Em đừng buồn, em đáng được bình yên.

Hạnh phúc nào cũng chan hòa mật đắng
Cố tìm quên mà gợi nhớ suốt đời.

Hồn em là hoa cỏ may
Một chiều cả gió bám đầy áo anh.

Một mình thẫn thẫn thờ thờ
Một mình ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhớ nàng.

Nhẹ nhàng áo mỏng bay theo gió
Phủ sóng hồn anh nỗi nhớ nhung.

Biển cứ cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn.

Mượn tiếng cười che giấu những niềm đau
Đêm gối mộng ai sầu ai nhỏ lệ.

Xem thêm:

Thất Tình

Tác Giả: Thanh Linh
Tình hỡi bây giờ em ở đâu
Có nghe thương nhớ mộng ban đầu
Khi xưa ai nói lời hẹn ước
Bây giờ sao nỡ phụ tình nhau.

Ngày đó đôi mình tay nắm tay
Yêu thương chia sớt chuyện tâm đầu
Bao nhiêu cay đắng đời quên hết
Tình hỡi bây giờ em ở đâu?

Buồn

Có gọi là kỉ niệm được không anh
Khi duyên nợ trôn sâu miền kí ức
Vết thương hở em nhói đau lồng ngực
Nay gió về em lại nhói từng cơn

Thất Tình

Tác Giả: Tám Điêu Khắc
Em chẳng thấy bầu trời trong xanh nữa
Chẳng nghe chim ríu rít ở sau vườn
Chẳng còn mơ còn mộng trước ánh trăng
Ôm điện thoại nhắn những điều vô nghĩa

Em chẳng thấy tiếng yêu thương của Mẹ
Nét âu lo thầm lắng của người Cha
Bởi hồn em tan nát những đau buồn
Anh ác quá! Mình chia tay em nhé!

Sao lại thế trong em nghìn câu hỏi
Và hàng nghìn những đong đếm cân đo
Với người ta nhan sắc ấy bình thường
So học thức em còn trên một bậc

Em nhiều lúc muốn hỏi anh sự thật
Nhưng ngại mình không can đảm nên thôi
Đành lao vào công việc để tìm vui
Và an ủi tại số mình như thế!

Tình Là Già

Tình là gì…Tình yêu là gì
Mấy khi êm ái…nhiều sầu bi…!?
Tình là gì…đời sao vướng lụy
Tình là gì…sống phải lâm ly

Sáu mươi năm tuổi…chưa rõ lý
Trọn kiếp đời người…hỏi chi chi…!
Còn yêu còn thương còn suy nghĩ
Còn lụy chữ tình còn hoài nghi…!

Mưa Thu

Chiếc lá rơi chiều thu mưa lạnh
Lòng chơi vơi nhặt chiếc lá rơi
Lá cô đơn như lòng ta vậy
Nhìn mưa rơi sao ta đơn côi !!!

Thất Tình

Tác Giả: Đức Hạnh
Nếu lỡ ngày mai em thất tình
Có anh nào nhớ thương em không
Đừng để cho em buồn thương lắm
Chắc rằng em sẽ phai má hồng

Nếu mà em lỡ con thuyền hoa
Chắc lòng em sẽ hết ngây thơ
Sẽ là rất buồn Trong lòng lắm
Chẳng còn mơ mộng giấc mơ hồng
Nếu mà một ngày em thấy buồn
Chắc rằng lúc đó em nhớ thương
Tâm hồn cô quạnh trong chiều vắng
Thơ thẩn trong lòng rất đáng thương

Nếu vậy anh có thương em không
Chắc rằng anh sẽ chẳng nhớ mong
Một giấc mơ hồng Ngày xưa ấy
Và anh lạnh lùng bước sang sông

Người Buồn Cảnh Cũng Buồn Theo
Thơ thơ thẩn thẩn vu vơ
Buồn buồn bèn kiếm nàng thơ cũng sầu
Nỗi buồn ta biết gởi đâu
Bâng khuâng khắc khoải đi đâu cũng buồn…!

Người buồn cảnh cũng theo buồn
Câu từ trốn hết …nỗi buồn viết mô ?
Vui buồn đều gởi nàng thơ
Nàng thơ thối thoát…thờ ơ ta rồi…!

thơ buồn ngắn

Ngày Vắng Em

Những giờ không em trời vơi nắng
Gió thêm buồn Mây nặng ưu tư
Hoa không thơm Bướm thôi chao lượn
Sóng ngừng trôi Biển nặng cô liêu

Ngày không em ngày sao dài thế
Từng giây trôi đi chậm ngược dòng
Cả không gian như đang ngưng đọng
Đang hướng về tâm điểm nhớ em

Đêm vắng em lòng sao lạnh lẽo
Sương không rơi trăng thôi không mơ
Giữa mênh mông trái tim đơn côi
Nỗi nhớ em thiêu đốt tim tôi

Mau về đi em hãy đến đây
Đến với tôi như chính em thôi
Với đôi môi mọng chín như sim
Cho ta say quên hết ngày dài.

Bỏ Yêu Rồi

Kể từ giờ trái tim tôi đóng cửa
Không yêu ai và cũng chẳng nhớ ai
Tôi lại về với chính tôi ngày trước
Sống cô đơn vô cảm không ưu tư

Và từ đây tôi cũng không buồn nữa
Để tâm hồn hai chữ hồn nhiên
Cứ như cỏ cây vô chi vô giác
Không buồn phiền không đau rát con tim

Bao muộn phiền đã theo dòng nước mắt
Sống cuộc đời một khoảng khắc bình yên !!!

Trả Hết Đau Thương

Đêm vắng đàn buông khúc bi ai
Ôm ấp đau Thuong tiếng thở dài
Vọng cỏi hư vô bay khắp nẻo
Giọng hát ai buồn nát tiếng reo

Gửi theo đêm vắng tình thu chết
Mòn héo tim đau ấp bấy lâu
Gió ơi gió hởi dùm ta nhé! ! !
Chở niềm đau dìm cuối trời sâu

Lời cuối cho anh

Nói thế nào cũng khiến trái tim đau
Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ
Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé
Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai

Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai
Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc
Nói thế nào cũng không sao thuyết phục
Tranh luận rồi lại ấm ức được thua
Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua
Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý
Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ
Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay?
Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay
Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả
Kể từ đây mình thành người xa lạ
Bước ngược đường nên hóa những người dưng!

Góc nhỏ cho anh

Anh quay về với góc nhỏ nơi tim
Bới kỷ niệm đi tìm hình bóng ấy
Trong ký ức còn đâu anh được thấy
Ánh mắt ai ướt vậy tím hoàng hôn

Hàng mi cong hứng giọt lệ tủi hờn
Chưa một lần nắm tay em thật chặt
Đôi vai gầy dưới chiều mưa cong vắt
Giờ chia tay…ai quặn thắt con tim

Thơ Tình: Nói Nhỏ Với Anh

Anh yêu ơi! Ghé tai em nói nhỏ
Sẽ bên người mãi mãi chẳng đổi thay
Nguyện bên anh yêu mãi mãi suốt đời này
Sưởi nồng ấm, những đêm đông lạnh giá…

Giá

Lời thơ tình tôi tặng riêng em.
Thưở học trò hai đứa còn khờ khạo.
Những chiều hè, tiếng ve rền khắp nẻo.
Tôi cùng em ngồi vắt vẻo bên cầu.

Con sông quê hiền hòa, ơn nặng nghĩa tình sâu .
Vũ trụ mênh mang , chẳng có gì hơn thế.
Nhớ không em? Bao năm rồi ấy nhỉ?
Giờ chúng mình tóc điểm màu sương gió.

Vẫn đong đầy kỉ niệm của thưở xưa.
Nếu ngày ấy tôi đừng lần nữa.
Thì bây giờ đâu có mất em.
Giá ngày đó tôi đừng khờ dại.
Thì giờ tôi mãi mãi có em..!

Thơ Ngắn Buồn: Vắng Thơ Anh

Anh vẫn thế về đêm trường vắng lặng
Em đừng buồn nếu nỡ vắng thơ yêu
Tình thiết tha đeo sầu nhớ rất nhiều
Dù đằm thắm mà không điều hy vọng
Mang sắc cài đêm gửi mộng cùng trăng
Tay ráng viết hồn dệt chằng cô quạnh
Đừng giận dỗi để yêu tình rẽ nhánh
Biết nói gì trong khuya lạnh miên man

Thương mỏng mảnh trong đêm ngàn lẩn khuất
Thả hồn thơ rồi tất bật đến giờ
Gửi xa vời bao ước vọng và mơ
Chỉ mang lại thật thờ ơ mưa đổ

Yêu rất nhiều gợi bão tố cuồng phong
Từng cảm xúc sâu trong lòng mãi đợi
Thời gian gửi sao bần thần chới với
Vắng tình thơ em chẳng vợi âu buồn !!!

Ân Hận Cũ

Hạ ấy xưa ngày tuyệt dáng đôi
Nắng đơm nụ thoảng nhú muôn chồi
Gió mơn cánh mỏng lùa quen lối
Lá xõa tô vời nhuộm mắt môi

Chung nhau sưởi ánh mình ái vội
Nối cảm ân say tiết vạn hồi
Quên lo phận mỏng vương ngàn lỗi
Chả tiếc duyên đầy nhạt nhẽo trôi

Xem thêm:

Ký Ức Buồn

Em đứng đó như đài hoa tỏa sắc
Mà sao em đeo mãi ký ức buồn
Hoài niệm qua em vẫn nhắc đến luôn
Để trời ngâu cứ mưa buồn rả rích

Sầu mà đong thì bao giờ vơi được
Có ai không ? Đánh thức được tim em !
Nhen lửa lên cho trời thu dịu êm
Cho đôi mắt đen đỡ buồn hưu quạnh

Sưởi ấm lòng cho con tim bớt lạnh
Khơi sóng tình bừng dậy giữa bâng khuâng!

Thơ Tình Buồn Cuối Hạ

Đưa em vào cuối hạ
Cơn mưa chiều đi qua
Góc sân khu vườn cũ
Phảng phất nhài hương hoa

Đếm thời gian trôi qua
Tuổi xuân ngày phôi pha
đời người không hổ thẹn
Cuộc sống vui chan hoà

Rồi Cuối Cùng

Rồi thế là em cũng đã mất anh
Yêu thương ấy vỡ tan thành mây khói
Câu hạnh phúc chỉ còn là dấu hỏi
Xoáy vào tim buốt nhói thật vô cùng

Lúc chúng mình ta chẳng thể bước chung
Em lặng khóc trước lạnh lùng ánh mắt
Tình đã hết niềm đau còn níu chặt
Tiếng biệt ly hiu hắt cả một đời

Biết bao lần em khẽ gọi người ơi
Chỉ có gió trả lời trong đêm tối
Vì yêu quá lại thành ra có tội
Họ quay lưng đổ lỗi tại duyên tình

Ai bây giờ đang dệt giấc mơ xinh
Bỏ em lại một mình trong đau khổ…

Thơ tình ngắn 4 câu

Rồi cuối cùng anh cũng đã quên em
Quên ánh mắt làn môi mềm lắng đọng
Quên làn tóc nụ hôn đầu cháy bỏng
Quên lời yêu làm gợn sóng một thời.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 02 ***
Rồi cuối cùng vòng tay cũng buông lơi
Không còn nhớ đến những lời yêu nữa
Không lưu giữ những gì ta từng hứa
Không vấn vương làm bếp lửa lạnh lùng.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 03 ***
Cuối cùng rồi tất cả chẳng còn chung
Đã chia cắt nửa vùng trời hoài niệm
Đã thẳng thắn không còn gì giấu giếm
Đã vùi chôn lời âu yếm xuống mồ.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 04 ***
Rồi cuối cùng chỉ còn khoảng hư vô
Như ảnh ảo soi mặt hồ óng ánh
Như trăng vỡ rụng rơi thành từng mảnh
Như giọt sươg rơi trên cánh lục bình.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 05 ***
Cuối cùng rồi cũng quay gót lặng thinh
Đường tình ái bước đăng trình..hai ngả
Lời đối đáp như hai người xa lạ
Ném ánh nhìn đầy dối trá hơn thua.
*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 06 ***
Hết yêu rồi …thôi chấp nhận chia ly
Khi trong tim nhau ta không là gì cả
Mặt đối mặt mà lòng xa xôi quá
Hết yêu rồi…níu giữ để làm chi.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 07 ***
Chẳng nỗi đau nào hơn những cuộc chia ly
Đau một lần thôi…rồi xa nhau mãi mãi
Càng níu giữ sẽ càng thêm mệt mỏi
Buông tay là đã giải thoát cho nhau.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 08 ***
Hết yêu rồi…kỷ niệm hãy vùi sâu
Thời gian nhiệm mầu sẽ làm vơi đau đớn
Hãy cố quên…đừng nhớ nhung lưu luyến
Chuyện đau buồn càng nhớ lại càng đau.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 09 ***
Chẳng có ai là phải thuộc về nhau
Nếu hết yêu hãy buông tay…đừng giữ
Hạnh phúc của ta phải do ta chọn lựa
Đừng làm khổ mình nếu lòng đã hết yêu.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 10 ***
Hết yêu rồi…đừng để nước mắt rơi
Nuốt nước mắt và cố cười vui vẻ
Dù trong lòng nỗi đau đang giằng xé
Phải kìm lòng …và mạnh mẽ buông tay.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 12 ***
Rồi ngày mai hai đứa mình tan vỡ
Anh buồn không khi dang dở kiếp này
Sẽ chẳng còn những đêm trắng nồng say
Môi hôn quyện tay trong tay hạnh phúc.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 13 ***
Tình chúng mình như hoa nở trái mùa
Nên em biết rồi cũng nhanh tàn úa
Tình đẹp mấy cũng thương đau ngày cuối
Buồn không anh mọi thứ kết thúc rồi?

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 14 ***
Chuyện đã rồi đành phải cố quên đi
Hãy chấp nhận những gì nơi thực tại
Dẫu con tim đôi lúc còn ngây dại
Kí ức buồn mãi khắc khoải khôn nguôi.

thơ buồn hay

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 15 ***
Giờ ăn năn cũng không kịp nữa rồi
Bởi chúng ta đã thành người xa lạ
Chỉ mong rằng mình đừng thêm vội vã
Như một thời nơi quá khứ xa xôi.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 16 ***
Nếu đường về đã chẳng thể sánh đôi
Thì hãy chúc cho nhau lời hạnh phúc
Vậy nhé em…khi tình ta kết thúc
Trả nhau về cái lúc chẳng hề quen.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 17 ***
Đừng giận hờn…oán trách chi nhau
Chẳng thể bên nhau thì chia ly …xa cách
Chuyện bình thường…có gì đâu đáng trách
Cố dối lòng…đâu phải cách yêu thương.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 18 ***
Đừng cố giả vờ vẫn nhớ …vẫn thương
Hãy buông tay …nhường cho người kế tiếp
Đừng cố níu khi tình yêu đã hết
Sẽ chỉ cho nhau thêm mỏi mệt…tổn thương.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 19 ***
Hợp rồi tan …đó là chuyện bình thường
Chẳng ai muốn …nhưng đời thường vẫn thế
Chẳng có con đường nào không vài ba lối rẽ
Cứ thẳng đường …có lẽ chẳng về đâu.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 20 ***
Còn gì hơn …quên hết chuyện đã qua
Nhường ai đó cùng người ta bước tiếp
Sống thật lòng đâu có gì đáng trách
Buông bỏ cũng là một cách để yêu thương.

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 21 ***
Em cứ tưởng chia tay lòng chẳng sợ
Những lụy phiền sẽ có cớ chìm quên
Nhưng nào hay đời trùng điệp thác ghềnh
Bước một bước lại gọi tên người hỡi…

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 22 ***
Em cứ tưởng chia tay lòng thôi đợi
Khi lối về ta chẳng tới điểm chung
Nhưng thấy anh bên kẻ khác tương phùng
Tim lại trỗi những hình dung thuở nọ

*** thơ chia tay ngắn 4 câu – 23 ***
Em cứ tưởng chia tay mình buông bỏ
Bởi ân nồng tựa cơn gió vụt tan
Nhưng người ơi sao quá đỗi bẽ bàng
Bao ngày cách vẫn hoài mang vụn vỡ.

Một chút tên tôi đối với nàng

Một chút tên tôi đối với nàng
Sẽ chìm như tiếng sóng buồn tan
Âm thầm mòn mỏi bên bờ vắng,
Như tiếng đêm thâu lạc giữa ngàn.

Ngày nào đó trên mặt trang kỷ niệm
Nó chỉ còn là dấu vết không hồn
Giống như hình phác trên mộ chí
Nét ngoằn ngoèo một thứ tiếng xa xăm.

Tên cũ từ lâu bị lãng quên
Chẳng còn gợi lại được cho em
Tình xưa êm ái và trong trắng
Trước mối tình ai đang dấy lên.

Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
Em thầm thì hãy gọi tên lên
Và hãy tin: còn đây một kỷ niệm
Em vẫn còn sống giữa một trái tim.

Vô tình

Vô tình anh gặp em
Rồi vô tình thương nhớ
Đời vô tình nghiệt ngã
Nên chúng mình yêu nhau.
Vô tình nói một câu
Thế là em hờn dỗi
Vô tình anh không nói
Nên đôi mình xa nhau
Chẳng ai hiểu vì đâu
Đường đời chia hai ngả
Chẳng ai có lỗi cả
Chỉ vô tình mà thôi.
Vô tình suốt cuộc đời
Anh buồn đau mải miết
Vô tình em không biết
Hay vô tình quên đi

Ghen

Cô nhân tình bé của tôi ơi!
Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười
Những lúc có tôi và mắt chỉ…
Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi.

Tôi muốn cô đừng nghĩ đến ai,
Đừng hôn, dù thấy cánh hoa tươi,
Đừng ôm gối chiếc, đêm nay ngủ…
Đừng tắm chiều nay, biển lắm người.

Tôi muốn mùi thơm của nước hoa,
Mà cô thường xức, chẳng bay xa,
Chẳng làm ngây ngất người qua lại,
Dẫu chỉ qua đường, khách lại qua.

Tôi muốn những đêm đông giá lạnh
Chiêm bao đừng lẩn quất bên cô
Bằng không, tôi muốn cô đừng gặp
Một trẻ trai nào, trong giấc mơ.

Tôi muốn làn hơi cô thở nhẹ.
Đừng làm ẩm áo khách chưa quen.
Chân cô in vết trên đường bụi
Chẳng bước chân nào được dẫm lên

Nghĩa là ghen quá đấy mà thôi,
Thế nghĩa là yêu quá mất rồi
Và nghĩa là cô là tất cả.
Cô là tất cả của riêng tôi.

thơ tình buồn

TRIỆU BÔNG HỒNG

Xưa một chàng họa sĩ
Có tranh và có nhà
Bỗng đem lòng yêu quý
Một nàng rất mê hoa

Và chiều lòng người đẹp
Để lấy tiền mua hoa
Chàng đã đem bán hết
Cả tranh và cả nhà

Chàng đã mua hàng triệu bông hồng
Ngoài cửa sổ cứ nhìn ta sẽ thấy
Rằng người yêu có yêu thật hay không
Khi bán nhà để mua hoa như vậy

Sáng hôm sau thức dậy
Nàng nhìn ra lặng người
Tưởng đang mơ vì thấy
Cả một rừng hoa tươi

Nàng ngạc nhiên, đang nghĩ
Ai đây chắc rất giàu
Thì thấy chàng họa sĩ
Đang tội nghiệp, cúi đầu

Họ gặp nhau chỉ vậy
Rồi đêm nàng đi xa
Nhưng đời nàng từ đấy
Có bài hát về hoa

EM HỎI ANH NÀY

Em hỏi anh này, thích em không?
Thích sao giấu mãi ở trong lòng
Không nói ra nhanh là mất đấy
Con gái như em khối kẻ mong.
Em hỏi anh này có nhớ em?
Đêm nằm mơ mộng giấc êm đềm
Ánh mắt nụ cười len giấc ngủ
Càng gặp nhau nhiều càng nhớ thêm?
Em hỏi anh này, anh có thương?
Giây phút hai ta bước chung đường
Trái tim có đập nhanh một nhịp
Để tạm biệt rồi lại vấn vương?
Em hỏi anh này, có yêu em?
Muốn nắm tay thon, khát môi mềm?
Chung sống trọn đời anh có ước?
Nếu yêu thì nói…nói nhanh lên !

TAN VỠ

Em cứ tưởng tình mình là muôn thuở

Nào hay đâu duyên nợ lỡ giữa đường

Kỷ niệm này vẫn luôn mãi vấn vương

Giờ thầm trách đời vô thường bao nỗi.

 

Đường vào yêu muôn đời không có tội

“Là rất nhiều…chẳng phải lỗi mùa Thu”

Nhìn khói sương giăng phủ kín mịt mù

Thầm lặng bước…khóc ru tình đã chết.

 

Mộng trăm năm ôm vết đau thấm mệt

Tình yêu buồn đoạn kết cũng về không.

Đứng bên anh…em bỗng thấy nát lòng

Buồn man mác đếm đong từng giọt lệ.

 

Khi còn thương đường về đâu nghĩ thế?

Đang ngọt ngào không dễ nói lời quên

Nhưng nay như bèo bỏ bến bồng bềnh

Theo con nước lênh đênh không trở lại.

 

Rồi mai đây tháng ngày dài khắc khoải

Lỡ chữ tình…đành phải khóc sầu duyên.

 

– Cỏ Hoang Tình Buồn –

Lời cuối cho anh

Nói thế nào cũng khiến trái tim đau

Thôi cứ thế chia tay nhau lặng lẽ

Kỷ niệm xưa hãy quên đi người nhé

Yêu thương nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai

Tình đôi mình chẳng thể có ngày mai

Mong gì nữa chuyện tương lai hạnh phúc

Nói thế nào cũng không sao thuyết phục

Tranh luận rồi lại ấm ức được thua

Cắt nghĩa thế nào cũng nhận lấy xót chua

Tổn thương nhau liệu có vừa tâm ý

Trót vấn vương đừng làm nhau khó nghĩ

Nhận được gì hay cũng chỉ đắng cay?

Chẳng còn gì thôi cứ thế chia tay

Thứ hạnh phúc đi vay thì nên trả

Kể từ đây mình thành người xa lạ

Bước ngược đường nên hóa những người dưng!

– Ngọc Hân –

Em Bây Giờ Chỉ Muốn Gặp Anh

Em muốn bây giờ mình có thể gặp anh

Khi mà ngôn từ cúi mình trong suy nghĩ

Em cũng cúi mình trước lòng em mộng mị

Tháng sáu thở dài, nghiêng nắng cháy trên vai

Muốn gặp một người để nói hết đúng – sai

Để được khóc cười như khi chưa hề gặp

Đâu như bây giờ… điêu linh buồn quay quắt

Chỉ thấy mỗi mình soi bóng những cô đơn…

Có thể làm gì để cảm thấy tốt hơn

Khi mà nước mắt trực trào nơi khóe mắt?

Em không khóc được… là em đang giành giật

Giữa em và anh – người vốn dĩ xa rồi.

TÌNH XA

Nhìn về phương ấy xa xôi
Mà nghe ruột thắt tim bồi hồi đau
Từng chòm mây trắng đổi màu
Phải chăng báo hiệu thương đau đến gần.

Cuộc đời là cõi phù vân
Ngẫn ngơ…ngơ ngẫn vạn lần đau thương
Tình yêu đâu biết mà lường
Ôm nhầm trái đắng lệ vương giọt sầu.

Thơ tình vỏn vẹn đôi câu
Mà sao lận đận trong đầu khó phai
Nhớ nhau than ngắn thở dài
Thẫn thờ…thờ thẫn chờ ai…ai chờ.

Anh đi bỏ lại bơ vơ
Lời thương câu nhớ hững hờ trôi xa
Bóng em nghiêng dưới chiều tà
Nhớ thương kỷ niệm sầu da diết sầu.

Xem thêm:

Similar Posts

Leave a Reply