60+ bài thơ cô đơn một mình tâm trạng nặng trĩu so deep

Thực ra, cô đơn là một “phong cách sống”, người ta lựa chọn cô đơn bởi vì người ta cảm thấy thoải mái với nó hơn bất cứ điều gì. Cô đơn không tệ như chúng ta nghĩ đâu, việc một mình sẽ giúp bạn trân trọng bản thân hơn và có nhiều thời gian để làm nhiều thứ nữa. Cảm giác tệ nhất mà mình phải trải qua, là giữa một thành phố tấp nập người qua kẻ lại, riêng một mình ta cô đơn ở một góc. Sau đây là những bài thơ cô đơn được gocnhotamhon tổng hợp lại

Những bài thơ cô đơn

Xem thêm:

thơ cô đơn

Ta Với Ta

Tím ngắt hoàng hôn rơi trên sông
Đò ngang lờ lững bóng xuôi dòng
Chạnh lòng thương nhớ! Người xa xứ.
Khắc khoải hồn tôi, mong nhớ mong!

Bèo dạt về đâu, mây lang thang?
Cô đơn lẻ bóng mảnh trăng vàng
Người ơi! quê cũ buồn hiu hắt
Khắc khoải chờ người, thương miên man.

Hiên vắng đàn khuya ta với ta!
Nỗi niềm vò võ nơi phương xa!
Ngắm trăng mơ thấy người thương ấy
Hương sứ, mờ sương thật đậm đà.

Người hỡi, người ơi! đêm dần trôi.
Mơ về phương ấy, nhớ khôn nguôi!
Thương mảnh trăng gầy trên bến cũ?
Nửa còn phiêu bạt nơi xa xôi!.
(Tuyết Trang)

Ngày không nhau – Cỏ Hoang Tình Buồn

Đường xưa hoa nở thật nhiều
Bóng anh không thấy buồn hiu hắt buồn
Thẫn thờ nước mắt chợt tuôn
Thầm rơi từng giọt lách luồn lá hoa.
Nhìn theo chiếc bóng nhạt nhòa
Duyên xưa trốn chạy…tình xa mất rồi
Một mình trọn kiếp đơn côi
Từng đêm khắc khoải bồi hồi ngẫn ngơ.
Trách cho cơn gió hửng hờ
Bỏ mây ngóng đợi…bơ vơ chạnh lòng
Còn gì đâu nữa mà mong
Đò chiều bỏ bến quên dòng sông sâu.
Năm canh thức trắng gọi sầu
Hồng nhan phận bạc đớn đau suốt đời
Đau lòng lắm bạn tình ơi
Nhớ thương đứng đợi nghẹn lời…xót xa.

Cô đơn – Vũ Thắm

Đơn phòng quạnh quẽ một mình em
Gió thoảng bên song lệ ướt mèm
Rót chén trà thơm hồn vẫn đợi
Trao miền cảnh cũ dạ hoài đêm
Âm thầm tủi lệ bờ mi nhớ
Lặng lẽ hờn tâm mái tóc thèm
Khắc khoải vì sao người lỡ hẹn
Đơn phòng quạnh quẽ một mình em.

Vắng anh – Vũ Thắm

Vắng anh rồi em mộng mị trong mơ
Thèm tiếng yêu khỏa bờ môi nhỏ bé
Thèm hơi ấm lúc bên người thỏ thẻ
Mỗi đêm dài được vẽ những màu xinh
Vắng bóng anh em đơn lẻ duyên tình
Chiều hoang hoải một mình trong thương nhớ
Cây trước ngõ cũng nặng lòng trăn trở
Ngọn gió về chẳng mở thắm lời yêu
Xa anh rồi phố vắng cũng tiêu điều
Hàng ghế đá chẳng ai ngồi tâm sự
Quán cà phê im bặt đi mọi thứ
Đếm giọt sầu thánh thót giữ giọt rơi
Xa anh rồi nỗi trống vắng đơn côi
Nghe thấm lạnh cả chân trời dịu vợi
Anh ở đâu tiếng lòng em muốn gởi
Chút ân tình về đi hỡi người ơi.

Phố và em – Oải Hương

Ngày không anh sao ngày dài đến thế
Nắng chẳng hồng mây buồn trải lê thê
Phố đơn côi buồn níu bước chân về
Dáng liêu xiêu khi hoàng hôn ngả bóng
Ngày không anh tim em như ngừng đập
Cứ chờ hoài một lời hứa xa xăm
Người đã quên sao ta mãi nặng lòng
Tìm gì giữa chốn mênh mông hoang hoải
Phố không anh chẳng còn chi mong đợi
Chỉ mình em ở lại với mùa sang
Rượu nhấp môi quên đi nỗi bẽ bàng
Mượn vị đắng xua dỗi hờn trong mắt.

Anh dám yêu người con gái này không? – Nguyễn Minh Ngọc

Anh thấy gì trong đôi mắt của em?
Đó là quầng thâm…bao đêm không ngủ
Con tim mỏi bởi sầu đau…ủ rũ
Vì vết thương lòng xưa cũ chưa quên.
Khao khát tìm một chốn thật bình yên
Bỏ hết ưu tư lụy phiền trăn trở
Trong đêm tối chẳng còn buồn…than thở
Anh có thể làm chỗ dựa được không?
Một người đàn bà dang dở tình duyên
Muốn được ai ngồi cạnh bên…bớt nhọc
Không biết anh có dối gian lừa lọc
Làm em buồn…rồi lại khóc như mưa
Nếu yêu em thì đừng có bông đùa
Vì ngoài kia…nhiều lời chua chát lắm
Anh có dám giơ tay cho em nắm
Sánh bước cùng trên những dặm đường xa
Vượt cản ngăn cùng em ngắm trăng ngà
Hát với nhau một bài ca chung thủy
Mặc kệ người đời dèm pha kể lể
Sống hết mình dẫu dâu bể đục trong.
Anh dám yêu người con gái này không?

Cảm giác – Trúc Thanh

Ôi cảm giác cô đơn, buồn, chán lạ
Nhìn quanh mình sau tất cả…còn ai?
Chỉ riêng ta làm bạn tiếng thở dài
Hỏi tri kỷ…có hoài là tri kỷ
Trong cuộc sống bộn bề nhiều suy nghĩ
Chợt rùng mình một cảm giác không tên
Còn lại gì khi ta vốn lênh đênh
Đời hối hả người quên ta rất vội
Ôi sợ lắm những phúc giây nhàn rỗi
Sợ đêm dài tựa gối nghĩ bâng quơ
Nghe tâm tư trống trải đến không ngờ
Nghe tim óc lạnh trơ trơ như sỏi đá́
Có những lúc thấy mình như gục ngã
Những nợ đời cố trả mãi chưa xong
Nước mắt rơi cho nhẹ vết thương lòng
Để mai sáng ta không còn phải khóc

Buồn Chiều Mưa

Em nhớ mãi một chiều mưa nặng hạt
Anh nắm tay em chạy dọc cây cầu
Anh ướt đẫm, còn em thì run rẩy
Chợt mơ hồ một ước nguyện về nhau.
Một chút mơ hồ anh chẳng biết đâu
Vẫn cứ vô tư gọi em là cô bé,
Vẫn tán dương em đẹp xinh và tươi trẻ
Chỉ trái tim anh là cửa đóng, then cài.
Trái tim anh vẫn mang bóng một người
Đã đau đáu suốt một thời trai trẻ
Em muốn giận, muốn hờn, mà không thể
Chị ấy cũng chỉ là một cô gái như em…
Chị ấy xa rồi, sao anh vẫn không quên
Năm tháng cứ trôi qua, nỗi buồn thêm bỏng cháy
Dưới chân cầu, đã bao nhiêu nước chảy
Tóc trên đầu đã trải mấy mùa xanh…
Em sẽ phải làm gì để có được anh?
Xin đừng nói với em rằng đó là điều không thể
Dù trước anh em chỉ là cô bé
Xinh đẹp bao nhiêu, cũng chừng ấy khạo khờ.
Chiều mưa nào hong mãi vẫn chưa khô
Cây cầu cũ, một mình em vẫn dạo
Nước vẫn chảy, em vẫn em khờ khạo
Vẫn đa mang chút nắng ảo trong đời…

Tôi đã khóc

Tôi đã khóc khi cuộc tình lỡ vội
Chia đôi đường giờ mỗi đứa một nơi
Chẳng còn ai ai hiểu được lòng tôi
Ai bên cạnh nói những lời mật ngọt
Tôi đã khóc suốt đêm dài sửng sốt
Khóc một mình cho vơi bớt sầu đau
Tôi đã khóc khóc cho mối tình đầu
Khóc nhiều lắm khóc cho nhau tất cả
Đêm khuya buồn tôi trách mình khờ quá
Để bây giờ xa lạ chốn nhân gian
Tình yêu tôi phải chăng quá nghèo nàn
Hay tại sao mà tình tan heo hút
Trời giông tố mưa nhiều rồi sẽ lụt
Nước mắt rơi liệu có ướt cõi lòng
Mưa nước mắt rồi sẽ chảy thành sông
Thành kênh suối thành những dòng mi lẹ
Đời cô đơn phải chăng buồn như thế
Hay tại vì mình không thể bên nhau
Nếu đã không thể chung một mái đầu
Thì tôi xin đừng vì nhau mà khóc …

Lạnh Giao Mùa

Nắng đã phai rồi! Đông tới chưa?
Bàn tay run khẽ, lạnh giao mùa
Hàng cây lá rụng đìu hiu gió
Dãy phố ai về lất phất mưa.

Khẽ rọi tầng mây tia nắng cũ
Buồn vương mái ngói hạt sương thừa
Mơ màng non nước bình yên nhỉ
Chẳng biết đông này có giống xưa.

Lá đợi xa cành giữa lặng im
Núi non man mác bởi sương chìm
Mây trùm mặt đất hư hao nắng
Gió cuộn phương trời dáo dác chim.

Khách chẳng quê về đâu kẻ nhớ
Thuyền không bến đỗ lấy ai tìm
Thu qua đông tới hồn cô độc
Mới nhận ra mình lạnh nhói tim
(Tuyết Trang)

Chiều Hôm Nay

Chiều hôm nay bóng hình anh còn đó
Trong tim em từng giọt nhớ hao gầy
Gió xa về thổi nhẹ hạt sương bay
Màn đêm xuống âm thầm cơn mưa nhỏ

Chiều hôm nay ngỏ hồn xanh nhung nhớ
Cát bụi về phong dấu tích hoang sơ
Con sóng xa tít tắp vỗ mạn bờ
Ép dư lệ một vần thơ dang dở

Chiều hôm nay mưa khép màn sương khói
Chút nắng vàng rơi tản mạn buồn tênh
Bóng con thuyền xa bến chợt lênh đênh
Ngoài thiên lý cánh chim ngàn rũ mỏi

Chiều hôm nay em thì thầm tiếng gọi
Vẽ tên anh trong khoảng trống vô hồn
Gió ngập ngừng bên vạt nắng hoàng hôn
Cho tơ liễu xanh xao buồn rũ đợi

Chiều hôm nay tình vào trong đêm tối
Gió cô liêu xào xạc lá bên đường
Một thuở nào ta đã nói yêu thương
Rồi xa lạ thẫn thờ buông tóc rối

Chiều hôm nay thơ gầy lời trăn trối
Trả cho anh những kỷ niệm êm đềm
Đêm trăng nào khi chợt nhớ về em
Mùa thu chết trong cuộc tình sau cuối.
(Tuyết Trang)

Dẫu Biết

Dẫu biết dòng đời lắm trái ngang
Xin anh chớ để màu nắng tàn
Chiều rớt trên cây treo nhành liễu
Lá cũng trở vàng bay đi hoang.

Có phải tình là cánh bèo trôi
Anh Nam, em Bắc hai phương trời
Xa cách từ nay không gặp lại
Chợt bỗng nghe buồn từng phút khơi.

Có biết hôn anh chiều nay mây
Gọi gió về đây nơi chốn này
Nhuộm kín hồn thơ em màu tím
Tím cả chiều thu, anh có hay?

Buồn bỗng hình như vương mắt em
Suy tư lệ chảy thật êm đềm
Cố cắn làn môi không bật khóc
Mà nghe nức nở cả con tim

Này anh xin giữ lại dùm nhau
Chiếc lá thu xanh chiều hôm nào
Đừng để mà theo thời gian úa
Rồi chợt chết dần năm tháng sau
(Tuyết Trang)

Mai Anh Đi

Mai anh đi mưa buồn rơi bến sông
Nước mưa tuôn hay lệ ứa đôi dòng
Con đò xưa mơ hoài trên bến vắng
Người mịt mờ người khuất nẻo xa xăm.

Mai anh đi em giã từ cõi mộng
Biến đêm thành dòng sông nhớ tội tình
Trôi giữa đời cơn sóng vỗ linh đinh
Về đâu hỡi biển xa rời cách trở.

Mai anh đi lá thu vàng bỡ ngỡ
Chín thu trông, mười thu đợi võ vàng
Từng chiều mơ con thuyền nhỏ về ngang
Đêm dần xuống bóng người thương xa khuất

Mai anh đi là trọn đời em mất
Dòng sông hiền thuở nhỏ tuổi đôi mươi
Chỉ còn đây mùa xuân cũ ngậm ngùi
Rơi lặng lẽ âm thầm bên song cửa.
(Tuyết Trang)

Mơ Thu

Mới chớm Giêng sao hồn em đã Hạ,
Anh sang Thu em sẽ ở nơi nào?
Mùa không tuổi nhưng mình đâu hoài trẻ,
Để mơ hồ năm tháng kiếm tìm nhau?

Em đã đến mà như chưa từng đến
Vội vàng bay theo những cánh chim trời
Từ độ ấy mùa thu không còn nữa…
Người hóa thành sương khói buổi chia phôi!

Anh khẽ gọi tên người thêm lần cuối
Xót xa tìm trong nỗi nhớ heo may
Thu bặt tín những đường trần lối ngỏ
Giấc mơ nào anh uống để mà say?

Sẽ nhớ lắm mùi hương năm tháng ấy,
Biền biệt rồi ai biết có còn không?
Chợt nghe rét giữa hoàng hôn gió lộng
Hư vô trôi theo vạt nắng bềnh bồng

Anh muốn gối cả chiều nghiêng ánh tím,
Để mơ em xa vắng nẻo mây mù
Nhưng thao thức nên nỗi buồn ngọt lịm,
Hóa êm đềm lảnh lót những lời ru…
(Huỳnh Minh Nhật)

Từ bỏ

Tình yêu trong Em thật mệt nhoà..
Từng ngày em lại phải cố quên..
Từng nổi đau em vật vã
Từng đêm trôi qua không yên lòng ..
Tình mình sao nỡ đổi Thay ..
Tình kia ai nỡ quên Đi hết…
Tình này còn lại gì đây..
Tình nay đã lỡ nhạc phai lâu rồi..
11. Bài thơ ngắn thất tình
Anh đã buông tay thật rồi sao
Tình cảm đôi ta có lẽ nào
Hoa chưa kết trái anh đã nỡ
Quên đi hết ngày tháng yêu nhau
Tại sao ta phải xa nhau
Để em hứng chịu nỗi đau một mình
Tại sao anh nỡ phụ tình
Để em sống cảnh một mình cô đơn
Nỗi đau này em mong hoá đá
Nỗi buồn này xin hóa thành mây
Còn lại em cùng với tháng ngày
Tìm hạnh phúc bên niềm vui mới

Cũng lâu rồi – Tùng Trần

Cũng lâu rồi..quên cảm giác yêu ai
Cái nắm tay trong chiều dài bóng ngã
Hay bởi tình đầu ra đi vội vã
Tiếng em ơi cũng đã lãng quên dần
Cũng lâu rồi..dạ chẳng chút bâng khuâng
Chẳng cuốn cuồng mỗi lần ai giận dỗi
Cũng không còn nhớ hai từ xin lỗi
Bởi dòng đường ngược lối những bước chân
Cũng lâu rồi..tại sợ hay chẳng cần
Cho bờ vai mỗi lần ai mệt mỏi
Trái tim yêu dẫu chẳng bao giờ nói
Sợ lỡ làng đau nhói lại nhiều thêm
Cũng lâu rồi.. như biển lặng sóng êm
Bởi chẳng mong kiếm tìm niềm vui mới
Muốn con tim để tình duyên đưa lối
Cũng lâu rồi..quên câu nói Yêu Em.

Chiếc bóng lẻ loi – Tùng Trần

Có đôi lần chợt buồn lòng tự hỏi
Mình đã gây ra những lỗi lầm gì
Mà giọt sầu cứ đọng mãi bờ mi
Chân bước đi như đeo chì trĩu nặng
Kiếp đơn côi mãi hoài trong thầm lặng
Bao niềm vui thì ngắn ngủi lụi tàn
Còn nỗi buồn năm tháng vẫn đeo mang
Trái tim đau như muôn ngàn vết xước
Đường thênh thang vẫn một mình tôi bước
Có đôi khi thầm ước được như người
Môi mỉm cười tựa những cánh hoa tươi
Nơi khoé mắt không còn rơi lã chã
Con đường đời có muôn ngày vạn ngã
Nhưng lối nào chẳng cay đắng xót xa
Có bình minh cùng những buổi chiều tà
Được bình yên với tôi là quá đủ
Như chim trời có một nơi trú ngụ
Khi màn đêm che phủ lúc mệt nhoài
Dẫu rằng mình vẫn chiếc bóng lẻ loi
Chỉ thế thôi với tôi là hạnh phúc.

thơ cô đơn buồn

Ngay lúc này tôi thấy lẻ loi – Tùng Trần

Ngay lúc này tôi cảm thấy lẻ loi
Cần có một nguời quan tâm rồi thăm hỏi
Để vơi đi chút cô đơn hờn tủi
Cùng những lời an ủi thế mà thôi
Được ấm lòng như tia nắng nhỏ nhoi
Bớt quạnh hiu giữa dòng đời chậc chội
Làm động lực khi chân chùn mỏi gối
Trên nẽo đường muôn lối kiếp nổi trôi
Bao lâu rồi nụ cười thiếu trên môi
Vì cuộc đời không như lòng mong đợi
Những niềm vui mãi xa tầm tay với
Nên một mình cứ lũi thủi lang thang
Biết bao giờ tôi chẳng phải đeo mang
Chữ đắng cay lẫn bẽ bàng đây nhỉ
Nơi khoé mi thôi rơi dòng ủy mị
Và cuộc đời tìm thấy được niềm vui

Chưa bao giờ – Tùng Trần

Chưa bao giờ tôi biết từ hạnh phúc
Thuở thơ ngây cho đến lúc trưởng thành
Mọi giấc mơ đều đổ vỡ tan tành
Nhiều khi thấy cuộc đời mong manh quá
Chưa bao giờ lòng nguôi ngoai buồn bã
Vì niềm vui chưa trọn đã xa rời
Có đôi lần nước mắt tự nhiên rơi
Rồi thầm hỏi sao đời mình như vậy
Chưa bao giờ thôi khác khao nồng cháy
Bước đường đời tựa nước chảy êm trôi
Thế giới kia dù hơn bảy tỉ người
Chắc có lẽ một mình tôi cô độc
Chưa bao giờ canh thâu không trằn trọc
Nhưng chỉ buồn nào trách móc chi đâu
An ủi rằng đời là một bể dâu
Thì đâu thiếu đủ sắc màu cuộc sống
Chưa bao giờ ngừng nuôi tia hi vọng
Có một ngày mắt thôi đọng niềm đau.

Cô đơn lối anh về – Tùng Trần

Bước cô đơn trên lối về quạnh quẽ
Thiếu bóng ai nên vắng vẻ lạnh lùng
Khi đường đời ta chẳng thể bước chung
Mùa thu đến ngỡ đông sầu buốt giá
Anh không trách người thay lòng đổi dạ
Mà hỏi đời sao lại quá đắng cay
Bao xót xa cứ dai dẳng theo hoài
Chẳng biết đâu là tháng ngày hi vọng
Mất em rồi anh về đường lẻ bóng
Cũng không còn ai trông ngóng đợi chờ
Giọt mưa rơi hay lệ chảy đôi bờ
Trên khoé mi vật vờ bao kỷ niệm
Hạnh phúc xưa giờ biết đâu tìm kiếm
Chiếc hôn nồng ngọt lịm ở đầu môi
Phố còn đây nhưng đã vắng em rồi
Lòng tái tê hỡi người ơi có biết.

Còn lại gì – Tùng Trần

Còn lại gì..sau ngày tháng mộng mơ
Những niềm vui vô bờ và hi vọng
Hay giọt lệ theo thời gian lắng đọng
Khi một mình với khoảng trống mênh mông
Còn lại gì..khi thuyền đã sang sông
Để nơi đây bến buồn trong hiu quạnh
Đông chưa về sao khí trời se lạnh
Hay bởi vì bên cạnh chẳng còn ai
Còn lại gì..khi tất cả vụt bay
Giấc mơ yêu xây lâu đài tình ái
Nhưng giờ đây đã rời xa mãi mãi
Con tim gầy tê tái chữ phụ phàng
Còn lại gì..sau một giấc mơ hoang
Hay đôi môi thấm chan dòng lệ đẫm
Một nỗi đau mà hàng đêm gặm nhấm
Từng giọt sầu như thấm tận tâm can
Còn lại gì..còn đau khổ riêng mang
Vì giấc mơ cháy tan thành tro bụi
Ai ra đi có bao giờ tiếc nuối
Nhưng chốn này có kẻ lệ lăn rơi.

Kẻ hành khất cô đơn – Nguyễn Đình Huân

Cứ lang thang giữa dòng đời tất bật
Ta mãi là kẻ hành khất cô đơn
Mặc người đời luôn tính toán thiệt hơn
Ta ăn mày thuở vàng son dĩ vãng
Vẫn như trước cứ dại khờ lãng mạn
Sống hết tình vì bè bạn ngày xưa
Ta vô tư luôn yêu nắng thích mưa
Như cậu bé ngây thơ vừa mới lớn
Ta mãi yêu ánh bình minh buổi sớm
Khi chiều tàn lại thích đón hoàng hôn
Không ganh ghét ta chẳng biết giận hờn
Thích khám phá nơi thâm sơn cùng cốc
Có những người chê ta là thằng ngốc
Một kẻ gàn sống cô độc dở hơi
Không sao đâu ta vẫn cứ yêu đời
Yêu hết thảy con người nơi nhân thế
Ai không thích ta, thôi đành mặc kệ
Chỉ mong cuộc đời dâu bể an vui
Chốn giang hồ mình ta cứ ngược xuôi
Miễn sao luôn nở nụ cười như ý.

Buồn

Những ngày buồn ở rừng
Sao em không tới, em ơi!
Mây buồn mây hững hờ trôi
Gió buồn gió không lay lá
Hoa buồn hoa không toả hương.
Đâu nào bóng dáng người thương
Xạc xào rừng hoang suối vắng
Ngàn lau phất phơ hoa trắng
Tiếng chim tắc nghẹn nửa chừng.
Chiều đi, sao em không tới
Nắng buồn nắng đọng lưng nương

Cô đơn

Về đây, người yêu hỡi
Cho mưa phùn đời anh thấm sang đời em
Cho đêm trăn trở cùng đêm
Cho ngày hiu quạnh cùng thêm với ngày
Cho tay lạnh giá cùng tay
Cho lời tê dại cùng say với lời
Không mơ hạnh phúc trên đời
Chỉ mơ cùng khóc cho vi nỗi niềm!
Về đây, người yêu hỡi
Cho giá buốt đời anh thấu sang đời em

Cô đơn quá

Trăng thất tình cô quả lửng lơ
Anh cô đơn quá đợi đợi chờ
Người ta có con cười giòn giã
Anh giờ lặng lẽ kiếp ngẩn ngơ
Hôm qua họ đùa vui trên phố
Đưa mắt thèm thôi, khẽ trầm trồ
Khi họ quay về anh mút mắt
Se lòng khát vọng mãi ngây ngô.

Thất tình

Em để lại trong tim tôi một mũi dao
Thi thoảng lại nhấn sâu thêm một chút
Tôi mang nó suốt đời,
Còn em thì không biết
Những mùa thu ướt máu vẫn đi về
Bây giờ mọi thứ thuốc đều vô hiệu
Tôi chữa bằng rượu thôi
Hết rượu,
Tôi uống cả mùa thu
Cả những chiều đông lướt thướt
Xong, lại tự nhấn sâu thêm chút nữa
Mũi dao ngày xưa
Nhưng có sao,
Khi trái tim tôi cũng thành bình rượu
Cả mũi dao ngày xưa
Cũng phải say mềm.

Thất tình soi gương

Soi gương thấy hắn ta kìa!
Ngáo ngơ, mốc thếch, râu ria bù xù
Thất tình có lẽ hồ như
Vội em bữa nọ không từ tạ đi
Soi gương hắn gượng cười gì?
Âm thanh đùng đục, môi lì vết vui
Dìu tay mấy ngón sần sùi
Xoa tìm thăm thẳm bóng thời yêu – ghen
Soi gương dụi nến, bung rèm
Mong trăng viễn xứ mon men hé nhìn
Đêm huyền ô cửa lặng tênh
Ầu ơ… gió lạc vén mình lung lơi
Soi gương hắn thất tình rồi!
Buồn hời ẩn hiện, ngậm ngùi chói chang
Đến hôm tàng tích nồng nàn
Sau gương phát lộ đôi hàng lệ ngoan!

Ta vẫn nhớ em

Một thoáng Thu về gió quyện mây
Yêu thương ngày cũ mãi đong đầy.
Lối xưa góc phố cây si đợi
Hình bóng một thời chẳng thấy đây.
Nặng trĩu chữ tình cuộc sống này
Trong ta ấp ủ phút nồng say.
Nụ cười một thoáng giờ hoài niệm.
Ta vẫn nhớ em trọn ngất ngây.

Lửa lòng

Chiều buồn len lén nhìn mây
Nhìn đôi chim mộng xa bầy lang thang
Trời buồn đánh giọt lệ hoang
Nhớ em từng phút bàng hoàng con tim
Cuộc tình trăm thứ đan xen
Ai còn nuối tiếc ,ai nhen lửa lòng?
Một ngày tình chết mùa đông
Vu qui người đã theo chồng mười năm
Câu cười giọng nói biệt tăm
Dòng thơ nhắn nhủ tri âm một thời
Biệt li tình khúc ai khơi?
Khóc hoài nước mắt ru hời chua cay
Muôn đời muôn kiếp đắng cay
Chúc em hạnh phúc sum vầy nhé em!

Xem thêm:

Em về phố ấy chiều mưa

Em đi về phố ấy chiều mưa
Trời thu bụi giăng mờ khắp ngõ
Tóc mây hường đưa theo nhịp gió
Trải mù sương lên ánh mắtngười
Em đi về phố ấy cùng ai?
Ta bâng khuâng nhớ một dung hài
Lời dối trá chưa trao tròn vẹn
Khúc hẹn thề đã đợi ngày mai
Ta yêu nhau mới ba màu áo
Phút giã từ vàng vọt thu ngâu
Khói thuốc rớt ngã ba đường nọ
Cay lệ nhòa đáy mắt em sâu
Em buồn không sao đã qua cầu
Để ai sầu lạc bước đường câu
Mưa rơi đều đôi vai gầy nhỏ
Bónghoàng hônvội khuất ngang đầu
Trời tháng sáu đìu hiu trầm mặc
Mây ráng hồng hiu hắt bơ vơ
Vì hương tóc mãi còn xao xuyến
Nên nỗi buồn còn hóa thành thơ
Rồi hôm nay lang thang phố vắng
Tháng sáu buồn gợi nhớ tình xưa
Chà! Tháng sáu, lòng ta chợt nhớ:
“Em đi về phố ấy chiều mưa”…

Người không về nữa

Đường nắng cũ phố rũ vàng nỗi nhớ
Ráng hồng trôi lơ lửng bóng chiều buông
Trời hạ buồn gieo mấy nhịp yêu đương
Anh đi tìm dáng người xưa xa mãi
Trong yên ắng của hoàng hônsầu dại
Anh đợi chờgiữa lòng phố chợ đông
Người không đến và cô đơn ghé đến
Khói thuốc anh bay hoang hoải trong lòng
Ở nơi này buồn hiu em biếtkhông
Mây lạnh lẽo buồn trôi che bóng sông
Hạ kéo khói bâng khuâng buồn sắc tím
Nhớ thương rơi những góc phố im lìm
Anh không đợi và người không về nữa
Chiều thôi buồn bẽn lẽn bước vàođêm
Anh không tìm và người không còn nhớ
Lá thu rơi đưa hạ khóc bên thềm…

Mưa Khóc Tình Xưa

Ngày ấy hạ buồn tiễn em đi
Ta đứng nhìn theo ngóng đợi gì?
Heo hút lưng trời mây lặng lẽ
Chiều buồn mưa đổ khóc biệt ly

Biết nói gì đây phút chia tay?
Nửa tình tha thiết nửa đổi thay
Một nửa hạ tàn trên hè phố
Vàng thu một nửa nỗi niềm này

Lá mãi xôn xao lời của lá
Sầu vẫn gợi sầu ta với ta
Khói thuốc giăng mờ đêm khuya lạnh
Lững thững trôi về nơi xứ xa

Đêm nay mưa rớt bạc trăng phai
Lòng sâu thăm thẳm phố chợt dài
Miên man đợt gió lùa vai áo
Có phải mưa buồn mưa nhớ ai?
(Huỳnh Minh Nhật)

thơ đêm buồn

Một Chút Tháng 8

Tháng tám mây trời xanh quá!
Mùa thu vất vưởng bên đời
Nơi ấy có sầu kỷ niệm?
Ta về thơ thẩn chiều rơi…

Tháng tám ngày không vội vã
Mắt em hoa cúc nồng nàn
Bao nhiêu ân tình mùa hạ
Thôi đành trả lại thời gian

Tháng tám ngoài ô cửa sổ
Khói chiều thoảng tiếng chuông vương?
Ta hóa tim thành cỏ dại,
Hư vô nỗi nhớ ven đường

Tháng tám về hong tóc rối
Điêu linh chiếc lá khô gầy
Ta say chút tình khờ khạo
Bẽ bàng một thoáng heo may

Tháng tám nghe lòng chới với
Thu về trong giấc mơ trưa
Bằng lăng bao chiều ngóng đợi
Tàn phai một phút giao mùa

Tháng tám sầu hoen mắt biếc
Đêm thu ánh sáng chập chờn
Ta buông đôi lời giã biệt
Nợ người một chút cô đơn.
(Huỳnh Minh Nhật)

Nỗi Nhớ Xa Xôi

Anh trở về hỏi xứ Huế: Em đâu?
Huế buồn thiu không nói chỉ lắc đầu
Khẽ cựa mình buông lãng đôi mưa hạ
Bước anh về gió rét nhẹ lùa qua

Huế giấu em góc phố nào kỹ quá
Chừ nhạt nhòa chẳng vướng chút hương quen
Giữa con phố rộn tiếng cười xa lạ
Có nỗi buồn phảng phất thoảng mùi men

Xưa em nói chỉ yêu màu hoa tím
Sao trả về hồn hoa trắng tang thương?
Huế vắng em lạnh lẽo những ngả đường
Anh cô lẻ bước đi buồn vô vọng

Rồi trong gió, trong mây và trong nắng
Nghe ngọt ngào một giọng nói đâu xa
Anh hỏi Huế có phải người em gái?
Huế gật đầu, những kỷ niệm phôi pha…
(Huỳnh Minh Nhật)

Vì sao xa rời

Gửi em một áng thơ tình
Và xin một phút giây mình bên nhau
Hạ về giăng ngập thương đau
Ve kêu phượng nhớ gợi sầu mênh mang
Đâu rồi cái thuở tình hoang
Và đâu một cõi thênh thang nắng hồng
Ta ngồi ta đợi ta trông
Mơ về ký ức mặn nồng ngày xưa
Người về nơi ấy chiều mưa
Và người có nhớ ngày xưa hỡi người?
Mưa về cây cỏ xanh tươi
Mà lòng thắt quặn nụ cười không vui
Chiều nay xót ruột ngậm ngùi
Xa rồi giấc mộng ngọt bùi, đành thôi!
Chim bay mỏi cánh lưng đồi
Hỏi nàng Tôn nữ, vì sao xa rời?

CÔ ĐƠN

Đơn phòng quạnh quẽ một mình em
Gió thoảng bên song lệ ướt mèm
Rót chén trà thơm hồn vẫn đợi
Trao miền cảnh cũ dạ hoài đêm
Âm thầm tủi lệ bờ mi nhớ
Lặng lẽ hờn tâm mái tóc thèm
Khắc khoải vì sao người lỡ hẹn
Đơn phòng quạnh quẽ một mình em.

Một Mình

Buồn ta buồn cũng một mình
Vui thời ấy cũng một mình ta vui
Buồn vui ta cũng vậy thôi
Một mình ta lại buồn vui một mình
Một mình ta một bóng hình
Vào ra cũng chỉ một mình bóng ta
Không ai trò chuyện lại qua
Ta ngồi ta chuyện cùng ta với mình

Lúc Cô Đơn

Lúc cô đơn một mình chân lê bước
Trên lối dài thủa trước đã từng qua
Lạnh vai gày pha lẫn nỗi xót xa
Khi hờ hững người đã yêu tha thiết
Lúc cô đơn mang nỗi đau chì chiết
Chợt âm thầm thấy hối tiếc khôn nguôi
Nhưng giờ đây hạnh phúc đã xa rồi
Theo gió mây về phương trời xa thẳm
Lúc cô đơn chợt bờ môi ướt đẫm
Giận chính mình sao chẳng lắm chặt tay
Để mất rồi lòng mới biết mới hay
Theo thời gian u hoài trong tiếc nuối
Lúc cô đơn mắt ngóng trông mòn mỏi
Nhưng muộn màng lòng khắc khoải chênh chao
Biết tìm đâu hạnh phúc tháng năm nào
Khi tất cả phôi pha vào sương gió
Lúc cô đơn nhớ về ngày xua đó
Nơi đã từng cũng có một tình yêu…

Bơ Vơ Cô Đơn

Bơ vơ làn gió ban chiều
Lắt lay cánh lá hắt hiu nắng vàng
Người ta mong đợi thu sang
Mùa vui hạnh phúc rộn ràng áo xiêm
Còn người đóng cửa cài then
Mơ về ngày ấy người quen năm nào
Chiều thu quấn quýt bên nhau…
Giờ đây ngó trước trông sau riêng mình.

Buồn Cô Đơn

Buồn riêng nên tự vấn mình
Hỏi xem tri kỉ chung tình cùng ai
Để tôi lạnh lẽo u hoài
Như mưa ngâu nhắn gọi ai bên hè
Trái tim thổn thức nằm nghe
Tưởng như ai đó đang về cùng tôi
Nhớ mong nên dạ bồi hồi
Canh sầu tỉnh giấc đơn côi một mình
Trách sao đêm nỡ vô tình
Để tôi tìm bạn một mình trong mơ

Chiều Cô Đơn

Chiều thứ bảy tôi về trong đơn lẻ
Nhớ người ta đôi mắt tôi nhạt nhoà
Cho áo trắng bơ phờ chiều thứ bảy
Họ yêu nhau họ mong chiều thứ bảy
Hoàng hôn về họ đón nhau đi
Còn tôi đây lo sợ chiều thứ bảy
Hàng hôn về tôi phải đón Cô đơn

Em Cô Đơn

Em chọn cô đơn và im lặng
Biết thương mình khi giông bão đi qua.
Chợt nhận ra,
Không có gì là chẳng phôi pha
Thì hứa chi đến bạc đầu.
Sau đoạn đường dài em hiểu được nông sâu
Tất cả phù du, đâu có gì vô hạn.
Dẫu thênh thang,
Chỉ mong giữ lòng thanh thản
Hát khúc yên ả ru đời.

Xem thêm:

Tình Buồn

Em rất buồn chỉ muốn khóc thật lâu,
Để quên hết những nỗi sầu hoang hoải
Vẫn biết đó, là tình si vụng dại.
Sao trong lòng vẫn mải miết nhớ mong.
Đã nhiều lần muốn chấm dứt cho xong,
Tình ngang trái trong lòng luôn biết dại.
Cứ yêu hoài chỉ thất bại thương đau.
Và nhận lại trái tim đau nhức nhối.
Em rất buồn muốn khóc quá đi thôi.
Dù ai kia vẫn lời yêu dịu ngọt
Vẫn yêu chiều vẫn nịnh nọt dấu yêu.
Nên trong lòng tơ vương nhiều đắm đuối
Có ai không giúp tôi quên diệu vợi.
Để hết buồn để vơi bớt nhớ mong.
Để quên đi trong lòng tình si ấy.
Để hết buồn hết thấy nhớ người dưng.

Băng Giá

Dù ở nơi nào anh có hay
Tình em nhung nhớ vẫn tràn đầy
Bao đông vẫn mãi hoài mong nhớ
Gởi gió mây trời hương ngất ngây.
Em ở phương này tim xuyến xao
Bao đông day dứt nhớ phương nào
Từng đêm tâm sự cùng trăng gió
Gởi đến cho người ở chốn nao.
Anh biết trong em những đợi chờ
Những ngày luyến nhớ thuở vào mơ
Những chiều độc bước trên đường vắng
Để lạc khối tình trong ý thơ.
Có biết cho em chốn cô phòng
Mõi mòn nhung nhớ với chờ mong
Thu qua đông lại hồn băng giá
Tâm sự riêng mang cứ ngập lòng.
Đã trót yêu nhau sao đợi chờ
Để hồn thao thức chuỗi ngày thơ
Bên nhau anh nhé tròn mơ ước
Để mãi cho mình thôi ngẩn ngơ.

CÔ ĐƠN

Em tặng tôi một cô đơn nhè nhẹ
Giọt giọt đều ngấm thật chậm và êm
Như hoang mạc bỗng nhen lên màu cỏ
Lòng tôi trống bởi dấu chân em
Em tặng tôi một nỗi cô đơn mỏng
Như ánh trăng lan mặt biển êm đềm
Em ngoảnh đi, trăng trong lòng tôi khuyết
Đêm bạc đầu biển đẩy nước triều dâng
Em tặng tôi một nỗi cô đơn tạm
Nốt móc đơn lơ lửng giữa khuông hờ
Em có lẽ ngủ quên bên bàn viết
Tôi thì thầm thêm lần cuối trong mơ
Em tặng tôi một cô đơn dài thượt
Kéo từ nay cho tới muôn đời
Tôi sẽ tan giữa rừng người hoang lạnh
Em sẽ lạnh lùng khép vành môi
Thế là hết, chẳng còn gì cho tôi
Em giữ riêng mình một cô đơn đẹp đẽ
Nào tôi ơi, đừng tham điều không thể
Đã quá nhiều, để tặng một người dưng.

thơ cô đơn hay

CÓ AI KHÔNG

Thơ: Thiên Gia Bảo
Có ai không cho mượn trái tim đi
Để yêu thương tìm về trong hoang hoải
Tôi cô đơn đã lâu rồi mệt mỏi
Muốn một lần được hạnh phúc thật lâu…
Có ai không xin hãy đặt tên nhau
Lên bờ môi thơm ngọt ngào thân ái
Một lần thôi cho thời gian ngừng lại
Tựa vai kề trọn vẹn giấc bình yên…
Có ai không tôi mượn nét dịu hiền
Đôi mắt đẹp trong cái nhìn âu yếm
Nếu bờ môi kia vòng hoa tử niệm
Tôi cam lòng xin chết cả nghìn thu…
Có ai không cho mượn cái ôm hờ
Tôi rét mướt giữa mùa đơn côi quá
Kìa bàn tay cho dù còn xa lạ
Nắm lấy rồi cũng ấm áp thân quen…
Có ai không vào giấc mộng êm đềm
Viết giùm tôi bài thơ tình dang dở
Cuộc đời tôi một phần tư quá nửa
Vẫn lẻ loi vẫn chiếc bóng riêng mình…
Có ai không chơi trò gọi em – anh
Anh – là chồng còn em – thời là vợ
Chỉ hồng tơ kéo mình vào duyên nợ
Để cùng nhau đi đến hết cuộc đời…
Có ai không hãy lên tiếng giùm tôi
Đừng e ngại chi mấy lời hoa gió
Nếu đã xem tình yêu là hơi thở
Thì ai ơi hạnh phúc đến đây rồi.

Cô Đơn

Khói rơi chiều đưa mặt khóc hoàng hôn
Thu giết lá, câu thơ xé tan hồn

Tôi ngồi đây và nhớ gì không biết?
Mắt lạnh lùng gợn xám trời tưởng tiếc…

Lời thề nguyền rơi lãng phía sau chân
Than ôi! Rơi, tiếng chạm đất tần ngần

Cô đơn đấy, ái chà! Chia ly đấy!
Nó uống rồi, nuốt dở hình hài ấy

Thế là thôi! Lạnh quá, tôi với tôi
Mượn giá băng sưởi ấm lòng bồi hồi

Chiều bịn rịn vẽ vời thêm tiếc nuối
Tôi đứng dậy, ngoái nhìn thêm lần cuối

Khói, bóng, sầu, hạnh phúc tựa hư không
Tôi đi về, vác cả trời mênh mông…
(Huỳnh Minh Nhật)

Lại Vấp Vườn Trăng

Nhấp ly cạn chén hương mười sáu
Bỗng thấy em về trên dấu môi
Chứng tích rong rêu sầu nguyệt lạnh
Ta bước vào đêm gót rã rời…

Sương mờ, khuya bạc, giá như băng
Ai qua, giấu nhẹm phiến trăng trần?
Bởi người huyền hoặc như mây khói
Thân xác không hồn sao ái ân?

Ta vẫn khắc ghi một ước nguyền
Hẹn thề: chửa tới nửa đường duyên
– “Dạ trầm mỹ tửu, nhân truy ức:
Nghi thị thiên thu lạc cửu tuyền…” (*)

Nhấc chén say tàn đêm nguyệt tận
Phấn hương phảng phất: gái khuê phòng
Vì nghe nhan sắc là hư ảo,
Ta hóa điên rồi, em biết không?
(Huỳnh Minh Nhật)

Bên Này Nỗi Nhớ

Tôi ngồi buồn bên gác quán ngày xưa
Bỗng lạc lõng những nơi mình hò hẹn
Từ độ ấy thu buông lời tiễn biệt
Vàng cả hồn tôi, da diết phố sang mùa

Mưa đã rớt phía bên này nỗi nhớ
Ở nơi nào có ướt áo em không?
Thu mãi mãi trong tâm người chờ đợi
Một lời thương em có giữ trong lòng?

Phố lặng lẽ khi ánh chiều rực tím
Dẫu còn mưa nhưng ánh nắng trong ngần
Chờ không gặp, một đời tôi tìm kiếm
Gió ơ hờ khúc hát tuổi thanh xuân

Tôi về lại phía bên này nỗi nhớ
Bước bên nào cũng nghiêng phía bên kia
Mảnh tường trắng đời vô tri, sỏi đá…
Cũng xót thương cho một cuộc chia lìa

Tôi trở về những chốn xưa, lạ quá!
Lối tôi đi ngày tháng đã phai màu
Tình là muôn lời ngọt ngào dối trá,
Xa cách rồi ta trả lại cho nhau!?
(Huỳnh Minh Nhật)

Em vẫn chọn cô đơn

Bao năm rồi em vẫn chọn cô đơn
Một mình ngắm bình minh những sớm mai thức giấc
Một mình trong đêm, nghẹn ngào từng tiếng nấc
Một mình, nhớ anh, chẳng dám nói thành lời.
Em biết phận mình, chẳng mơ ước xa vời
Anh ở đó, có bao giờ chạm tới
Trái tim yêu và bao điều sâu kín
Cuộc sống muôn màu anh có, vốn không thuộc về em.
Em sợ bước vào, tan vỡ sẽ đau thêm
Làm sao đủ sức lãng quên thêm lần nữa
Đã dặn lòng mình đừng tin những câu hứa
Vậy mà lý trí, con tim chưa một lần thôi day dứt, giằng co.
Em mệt rồi khi cứ phải đắn đo
Cho mình thêm cơ hội, có khi nào hạnh phúc?
Nhiều đêm chạnh lòng nghe bạn bè thúc giục:
“Người cũ quên đi, đến với người tốt hơn”
Đôi khi em nghĩ mình chẳng cô đơn
Vì trong tim vẫn có một tình yêu thật lớn
Nhưng thật ra yêu mà chẳng có được
Mới là nỗi cô đơn lớn nhất của đời mình, anh biết không?
Ngày tháng trôi đi cứ chất chồng nỗi nhớ
Tự hỏi kiếp trước có duyên nợ gì không?
Mà kiếp này cứ mãi nhớ mong
Dù biết chẳng thể nào là hai nửa của nhau
Dù biết còn yêu người, là sẽ còn đau.
(Hoa Cỏ May)

NỖI NIỀM

Thơ: Võ Ngọc Cẩn
Hôm nay nắng chẳng trải vàng
Gió không đùa lá mây ngàn không bay
Một mình nhấp chén men cay
Thương con chim nhạn lạc bầy lẻ loi
Bên cầu nước lững lờ trôi
Mênh mông biển cả bồi hồi sóng xao
Vầng trăng nghiêng khuyết trên cao
Tiếng đêm rả rích hòa vào khoảng không
Cô đơn thổn thức tiếng lòng
Chăn đơn gối chiếc phòng không lạnh lùng
Nỗi niềm rơi giữa mông lung
Tơ tình rối rắm giữa chừng xuân tươi
Dù nay cách trở phương trời
Anh vương giọt nhớ em rơi giọt sầu.

TRÁI TIM ƠI NGỦ YÊN

Thơ: Võ Ngọc Cẩn
Trong lòng không muốn nhớ
Nhưng hoài không thể quên
Một lần tình đổ vỡ
Như con thuyền lênh đênh
Cuộc đời ai không mơ
Một thiên đường hoa mộng
Một cuộc tình như thơ
Giữa trời cao lồng lộng
Nhưng có ai đâu ngờ
Tình như mây như khói
Giờ chỉ còn giấc mơ
Khóc cuộc tình hấp hối
Trái tim ơi ngủ yên
Đừng sầu đau thổn thức
Đừng trĩu nặng ưu phiền
Đừng than trong lồng ngực
Xin cho tôi được quên
Nụ cười và ánh mắt
Cho đêm dài ngon giấc
Không chập chờn bóng em.

BƯỚC CHÂN LẺ LOI

Thơ: Thanh Hùng
Cuối thu để lại lá vàng
Đợi ngày trở bấc đông sang lạnh lùng
Chân người dạo bước ung dung
Mà sao chẳng có sánh cùng với ai
Đường xa sao vẫn miệt mài
Hay là đã để nhạt phai dáng hiền
Sao mà chân bước thản nhiên
Làm như chẳng có ưu phiền suy tư
Dù đôi chân bước mệt nhừ
Hay còn giữ lại khư khư bóng hình
Bao ngày vẫn cứ lặng thinh
Cho nên mệt mỏi đăng trình đơn côi
Cuối thu trời sắp lạnh rồi
Đông về tê buốt lòng ôi gợn buồn
Lá vàng vội vã rơi tuôn
Nghe trong hiu hắt gió luồn qua tim
Người đi như thể kiếm tìm
Chỉ là hư ảo bóng chim xa bầy
Gió lùa xào xạc quanh đây
Lá vương lối nhỏ hao gầy bước chân.

BẾN CÔ ĐƠN

Thơ: Hoàng Anh
Ai nhẫn tâm neo thuyền yêu ngược gió
Bến cô đơn em còn đó mong chờ
Mùa qua mùa tim lại thấy bơ vơ
Con đường yêu sao hững hờ chăn gối
Lòng dặn lòng ta ơi xin đừng vội
Bẫy yêu thương anh lạc lối em rồi
Em cũng muốn ấm lại cả bờ môi
Mà nhói đau cả một trời thương nhớ
Yêu cồn cào ai mong tình dang dở
Lỡ yêu người em chẳng nỡ …xa xôi
Đợi mưa ngâu sẽ nhạt cả màu môi
Cánh phù du trôi về đâu hụt hẫng
Bước vào yêu mà men tình vội ngấm
Nghiêng ngả dòng hương phấn lạnh bờ em
Yêu càng nhiều tim sẽ càng thắt thêm
Phải làm sao khi từng đêm rên xiết
Sao đành nỡ chia phôi đôi vầng nguyệt
Xa nhau rồi… ai kể chuyện tình em

XIN ĐỪNG YÊU TÔI

Thơ: Dương Hoàng
Xin người đừng nói yêu tôi
Thời gian bôi xóa hết rồi khổ đau
Bởi tôi chẳng muốn úa nhàu
Vì đời hay phụ tình nhau nhé người
Tôi hằng mong được vui tươi
Gặp chung bè bạn nói cười xã giao
Để nghe thêm một tiếng chào
Xin đừng vội vã đem trao ý tình
Qua rồi ngày tháng linh tinh
Đến nay mới cảm thấy mình thảnh thơi
Niềm vui san sẻ bằng lời
Không còn muốn thấy chơi vơi muộn phiền
Một thời vì quá đảo điên
Yêu đương tan nát gắn liền nỗi đau
Bao năm tình đổi thay màu
Ngẫm cười lỡ trót trao nhau tim khờ
Đến giờ thành kẻ bơ vơ
Tình kia đứt đoạn hững hờ vùi chôn
Xưa kia như kẻ vô hồn
Nên giờ tình ái hết nôn nao rồi
Xin người đừng có yêu tôi
Đừng đem trái đắng để ngồi thở than.

BƯỚC CHÂN LẺ LOI

Thơ: Tùng Trần
Vì đã nếm đủ vị đời chưa chát
Bao nỗi buồn đã lấn át con tim
Nên bây giờ tôi chỉ sống lặng im
Để tâm hồn tìm một nơi bình lặng
Khi bờ môi đẫm chan đầy giọt mặn
Do cuộc đời không may mắn như ai
Bao năm trời vẫn tay trắng đôi tay
Đường nhân duyên lại thấy dài quá đổi
Có đôi lúc lòng buồn thầm tự hỏi
Tôi đã sai và lầm lỗi chỗ nào
Mà nhận về toàn hụt hẫng thương đau
Niềm vui đến lại tan mau vỡ vội
Còn những thứ không mong chờ ngóng đợi
Lại song hành chung lối cuộc đời ta
Đến bao giờ vơi hết nỗi xót xa
Hay phải chăng đó chỉ là mơ ước
Đời vô tình một mình tôi lê bước
Nhưng chẳng hề biết trước sẽ về đâu.
Một mình

Duyên Nợ Chúng Mình

Tác giả: Hoàng Hôn Cô Đơn
Chiều thu gió động lá vàng bay.
Anh nhớ quê hương dáng em gầy
như cành liễu rũ buồn vương-vấn
một mối tình xa sợ nhạt phai !
Em đã khóc than nhiều tháng ngày
từ khi thổ-lộ tình đắm say
yêu anh tha-thiết dù ngăn cách
và nguyện với lòng chẳng đổi thay.
Anh cũng khổ sầu nghĩ đến em
biến thành lệ chảy mắt hàng đêm
làm hoen gối lẻ buồn đơn lạnh ,
trống vắng trong lòng anh nhớ em.
Duyên nợ chúng mình quá khắc-khe !
Tâm tư hai đứa rất não-nề !
Nhịp cầu Ô Thước sao chưa bắc ,
có phải vì Nguyệt lão còn e?
Mong một ngày mai đẹp nắng vàng,
anh sẽ bên em vẹn ước-mong
để cùng âu-yếm trong nồng ấm
bù lại chuỗi ngày khóc nhớ thương.

..Đêm Cô Đơn…

Tác giả: Nguyễn Quang Long
Chân lê bước cô đơn ngoài ngõ
Giữa đêm đông mưa gió mịt mờ.
Mình ta cô lẻ thẫn thờ
Nhớ về ai đó bơ vơ đêm buồn
Buồn day dứt mưa tuôn sầu nhớ
Nghe mùa rơi cứ ngỡ tiếng đàn
Trong đêm thánh thót hoang mang
Cung sầu ai gẩy muôn vàn xót xa
Cõi yêu nào nghe sao băng giá
Ân tình nay hóa đá chìm sâu
Tình xưa giờ đã phai mầu
Theo dòng đời bạc, tình đâu hững hờ
Trong đêm bước bơ vơ buồn nhớ
Lẻ bóng đi trên phố dần xa.
Trời gieo giông tố tình ta
Thoáng nghe chua xót nhạt nhòa hồn đau

Đừng Bỏ Em Một Mình

Tác giả: Minh Đức Hoài Trinh
Đừng bỏ em một mình
Khi trăng về lạnh lẽo
Khi chuông chùa u minh
Chậm rãi tiếng cầu kinh
Đừng bỏ em một mình
Khi mưa chiều rào rạt
Lũ chim buồn xơ xác
Tìm nhau gục vào mình
Đừng bỏ em một mình
Trời đất đang làm kinh
Rừng xa quằn quại gió
Thu buốt vết hồ tinh
Đừng bỏ em một mình
Đừng bắt em làm thinh
Cho em gào nức nở
Hòa đại dương mông mênh
Đừng bỏ em một mình
Biển đêm vời vợi quá
Bước chân đời nghiêng ngả
Vũ trụ vàng thênh thênh
Đừng bỏ em một mình
Môi vệ thần không linh
Tiếng thời gian rền rĩ
Đường nghĩa trang gập ghềnh
Đừng bỏ em một mình
Bắt em nghe tiếng búa
Tiếng búa nện vào đinh
Hòa trong tiếng u minh
Đừng bỏ em một mình
Bóng thuyền ma lênh đênh
Vòng hoa tang héo úa
Yêu quái vẫn vô tình
Đừng bỏ em một mình
Cho côn trùng rúc rỉa
Cỏ dại phủ mộ trinh
Cho bão tố bấp bênh
Đừng bỏ em một mình
Mấy ngàn năm sau nữa
Ai mái tóc còn xinh
Đừng bỏ em một mình

Cũng Đã Thành Quen

Tác giả: Thiết Dương
Một mình nghe cung nhạc não nề
Một mình đếm cà phê nhỏ giọt
Một mình giữa đêm sâu vàng vọt
Một mình trong ngõ cụt âm thầm
Một mình đong bao lớp sóng ngầm
Một mình chịu mấy tầm băng giá
Một mình uống mà say nghiêng ngả
Một mình hoài cũng đã thành quen.
Một Mình Nơi Đây
Tác giả: Trần Thị Thủy
Một mình Em đứng nơi đây
Một mình ngắm cảnh rừng cây xanh màu
Một mình nén những nỗi đau
Một mình tim khóc lòng đau ..miệng cười .
Một mình hồn thả chơi vơi
Một mình lẩn trốn trò chơi ái tình
Một mình ta lại một mình
Không gian lặng lẽ mặc tình tìm ta !

Tôi Chỉ Có Mình Tôi…

Tác giả: Võ Trung Hiếu
Tôi chỉ có mình tôi
Ở cũng vậy mà đi cũng vậy
Bỗng một ngày nào đấy
Tôi mặc kệ đời, đời cũng chẳng cần tôi
Tôi một mình, chỉ mỗi một mình thôi
Ðến cũng được mà đi cũng được
Sống trên đời ai biết trước
Bởi có khi thua được cũng bằng nhau
Tôi một mình, có nhiều ít gì đâu
Một hạt cát giữa vô cùng vũ trụ
Vậy thôi là cũng đủ
Cười khóc, buồn vui cho một kiếp người
Tôi một mình mê mải rong chơi
Giữa cuộc sống ngọt ngào và cay đắng
Giọt nước mắt nào mằn mặn
Chợt hóa hạt sương trên một nụ hồng
Tôi một mình ngơ ngẩn số không
Chỉ muốn một mai cựa mình tỉnh giấc
Làm một điều gì nhỏ nhặt
Số không vu vơ thành có nghĩa cho đời
Tôi một mình và chỉ một mình tôi
Ðời rộng lắm mà vòng tay hẹp quá
Muốn được là tất cả
Ôm cả trăng sao, ngày tháng vào lòng
Tôi một mình ngơ ngác có và không
Cái có chẳng cần, cái cần chẳng có
Nên suốt đời lọ mọ
Tự hỏi chính mình những chuyện vu vơ
Tôi một mình nên cặm cụi làm thơ
Trút vào đó những nỗi buồn vụn vặt
Sẽ có một ngày người ta cúi nhặt
Câu thơ vô tình góc phố bỏ quên .
Chiều Một Mình Qua Phố
Tác giả: Phạm Sĩ Trung
Chiều một mình qua phố
Phố vắng em chiều nay
Đâu còn tay nắm tay
Tà áo trắng tung bay
Chiều một mình qua phố
Khu phố cũ thân thương
Đường hò hẹn bên trường
Kỷ niệm đây còn vương
Chiều một mình qua phố
Buồn theo gió heo may
Lá vàng nhẹ rơi bay
Trời đất cũng buồn lây
Chiều một mình qua phố
Đường lối cũ thân quen
Giờ thiếu vắng bóng em
Đầy nỗi nhớ không tên
Chiều một mình qua phố
Đầy lá úa rơi bay
Tình yêu bao đắm say
Giờ cũng đã chia tay
Chiều một mình qua phố
Trời lất phất mưa bay
Lòng bao nỗi đắng cay
Buồn này em có hay?
Phạm Sĩ Trung

Đêm Này Vắng Em

Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Sao mấy mùa trôi vẫn một mình
hồn trôi thơ thẩn những đêm thanh
thiên nhiên thiên cảnh trời trao ấy
thời gian trôi qua thấy mỏng manh
Đông này trời đổ ngập phủ sương
lạnh giá đêm buông một mình than
cạn ly trà hoang một mình ngóng
dòng thơ thêm lạnh lạnh đông sang
Góc biển trời xa ai bóng nàng
nhiều khi thơ thẩn thầm gọi tên
gửi theo gió mây phương trời đó
gửi lòng cưng quý tới tay em
Đêm này vắng ai trong lòng anh
dạo bước trời sương một mình thân
ly trà lạnh khuya đêm đông đó
đêm nay lòng nhớ vẫn vắng em

Bước Lang Thang

Tác giả: Bounthanh Sirimoungkhoune
Bước lang thang chặng đời trôi mãi xa
bao mùa đông thăm viếng ánh trăng mờ
sương đông đổ mịt mù bầu trời ấy
lòng người thấy lạnh giá trong sương khuya
Bước lang thang đêm ngày vẫn đong đưa
buồn buồn vơi chiều hoang gió qua mùa
đường hoang thưa phố vắng sương đông đổ
vẫn in nét hoang vu cõi đời qua
Bước lang thang đường đời bão tố mưa
lòng sao vui đêm vắng bao canh thừa
hồn trôi xa thơ thẩn miền sương gió
vẫn còn chìm trong cảnh lạnh lùng khuya

Về Đâu

Tác giả: Phan Đình Ninh VỀ ĐÂU
…………………
Từng đêm đếm bước bơ vơ
Lang thang hồn xác vật vờ canh thâu
Đêm nay ta biết về đâu ?
Để quên – quên hết nỗi đau một đời
Lang thang gió rét mưa ngâu
Lang thang lê bước,lệ tàn canh thâu
Bóng đêm đen tối một màu
Lang thang gặm nhấm vũng sầu nhân gian
Lang thang tìm người trở lại
Khắc khoải đợi chờ… Thoáng chút hồ nghi
Từng đêm…Đếm những nhớ mong
Từng bước ngậm ngùi ,lạc lõng màn đêm…

HẬN THÙ

Tim Đau
Tác giả: Mây Lang Thang
Tôi … người tìm vá tim đau
Chiều mưa gặp được tim sầu đi hoang
Khuyên tim dừng bước lang thang
Ngồi tôi vá lại sửa sang tim người
Tim ta trao tặng nụ cười
Tim người vui nhận qua rồi cơn đau
Đôi tim quấn quýt chưa lâu
Tim người cất bước qua cầu tìm vui
Tim ta ở lại ngậm ngùi
Mong sao ngày tháng chôn vùi niềm đau
Một đời đi vá tim đau
Nay tim rỉ máu … vá đâu … hỡi người

Bên Đời Lẻ Bóng Lang Thang

Tác giả: TamMuội
Văng vẳng từ đâu vọng điệu hò
Gợi niềm chan chứa lệ buồn xo
“Trách sông bỏ bến xuôi ra biển
Để sóng trường giang cuộn võ vò”
Câu hát loang dần thấm vết thương
Kim châm muối xát ngưỡng thê lương
Người ơi thấu cạn dòng tang hải
Hận oán sa chân khiến đoạn trường
Đèn khuya leo lét giữa canh dài
Trăn trở u hoài rũ dáng mai
Lầm lỡ trót gieo, thời xấu hổ
Tấm thân nhơ nhớp bụi trần ai
Một phút phù vân để chuốc phiền
Đoạ đày ray rứt khảy triền miên
Mình đơn quạnh quẽ chìm da diết
Anh có hay chăng tuyết phủ miền?
Khi về tìm lại mái nhà tranh
Cứ tưởng nghĩa xưa nối mộng lành
Thắm thiết đan tình hoà ánh tỏa
Nào ngờ hạnh phúc đã ngăn ranh
Tủi phận nhiều khi muốn ngất đi
Nhìn anh héo úa tuổi xuân thì
Con thơ khao khát chờ hơi Mẹ
Nén giọt chôn sầu uống lụy bi
Tương tư vật vã nhói hồn đau
Ngắm ánh trăng trơ dạ nát nhàu
Gió lạnh lùa vào cơn uất nghẹn
Vì sao nông nổi, úa trầu cau!

Chiếc Bóng Lang Thang

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Canh khuya êm ả, giấc mơ màng
Bỗng xuất linh hồn khỏi xác thân
Lững thững đi vào nơi diệu vợi
Cùng em gặp gỡ dưới trăng xanh!
Tha thiết ngập tràn với nỗi say
Anh đi chầm chậm lại gần ai
Đưa lên nhè nhẹ xoa bờ má
Có lạnh không thương? Buổi tối nầy!
Má em âm ấm giữa bàn xoa
Ánh ngọc long lanh khép nửa hờ
Nghiêng trái thẹn thùng mân vạt lụa
Anh..Anh..Hỏi vậy để chi ạ!
Chỉ mấy lời thôi, lại quá nhiều
Bởi tình thắm đượm biết bao nhiêu
Nhưng tiềm ẩn kín trong sâu thẳm
Chút thoảng đong đưa ngọn lướt chiều
Dìu em ngồi xuống chùm mây bạc
Vuốt mái phất phơ giỡn nét hiền
Xúc cảm từng hồi theo nhịp đập
Vòng tay ôm chặt bóng thuyền quyên
Lâng lâng dào dạt hồn hai đứa
Gửi tặng cho nhau tiếng gọi mình
Cùng khắc trong tim lời hẹn ước
Trọn lòng ấp ủ một niềm tin
Hôn em ngây ngất giữa không gian…
Chẳng biết từ đâu gió giũ màn
Giấc mộng thôi rồi! Tan biến mất
Cả đời anh phải cánh lang thang…

Trên đây là những bài thơ cô đơn hay. Thế giới hơn 7 tỉ người, đã có rất nhiều người tìm đến được với nhau, tại sao mình ta vẫn cô đơn. Nhưng đừng vì thế mà tiêu cực nhé

Xem thêm:

Similar Posts

Leave a Reply