10 bài thơ hoàng hôn tâm trạng, cảm xúc
Nếu như bình minh là khoảnh khắc đẹp để bắt đầu một ngày mới thì hoàng hôn chính là cảnh đẹp rực rỡ cuối cùng trong ngày. Sẽ rất khó để có thể miêu tả bằng lời khi được chiêm ngưỡng cảnh hoàng hôn dần buông. Những bài thơ hoàng hôn hay, lãng mạn nhất của gocnhotamhom sẽ thay lời muốn nói của bạn!
Những bài thơ hoàng hôn hay nhất
Xem thêm:
CHỜ ANH DƯỚI HOÀNG HÔN
Thơ: Hồng Giang
Em chờ anh chiều hoàng hôn màu tím
Nắng nhạt nhòa như lịm cả nhớ mong
Ngóng trông hoài đắng chát cả nỗi lòng
Mà sao mãi thuyền anh không trở lại
Sóng chiều nay cũng dập dồn hoang hoải
Bờ cát dài anh mê mải nơi đâu
Gió u mê xin hãy bắc nhịp cầu
Gửi đến anh cho tròn câu thề hẹn
Câu ước ao nửa chừng sao ứ nghẹn
Khúc giao mùa chợt chẹn đắng vành môi
Con nước ròng thuyền cứ lững lờ trôi
Mặc kệ bến tủi hờn ngồi trông ngóng
Giọt lệ sầu bờ mi em ứ đọng
Chiều hoàng hôn con sóng cũng lao xao
Nỗi nhớ kia sao lại cứ dâng trào
Đem ký ức ùa vào tim buốt giá
Ở nơi nào thuyền anh còn nghiêng ngả
Có hay rằng ….
Em hóa đá….
Vọng phu !
CÓ NHỮNG CHIỀU
Thơ: Thanh Hùng
Có những chiều nhìn nắng ngủ mê say
Ta nghiêng vai hạt gầy rơi thật vội
Rồi loang nhạt trên đường dài muôn lối
Theo hoàng hôn cùng bóng tối cuối ngày
Có những chiều nhìn lá nhẹ lắt lay
Rơi thật nhẹ rắc đầy trên phố vắng
Để lại đó một không gian tĩnh lặng
Niềm ưu tư nghe nằng nặng nơi này
Có những chiều mưa rơi nhẹ trên tay
Từng hạt nhỏ tan ngay khi vừa chạm
Để lại đó một chút gì xúc cảm
Như chuyện xưa chưa lần dám tỏ bày
Có những chiều nhìn cơn gió nhẹ bay
Khơi niềm nỗi khi heo may vừa thoảng
Chút man mát vỗ về rồi tan loãng
Gợi lòng ta thêm một thoáng u hoài
Có những chiều lòng bất chợt nhớ ai
Khi nhìn gió và mây bay khắp nẻo
Từng chiếc lá rụng dần vì khô héo
Và hạt mưa đang lạnh lẽo rơi đều
Cho thu về tạo thêm cảnh đìu hiu.
CHIỀU HOANG
Thơ: Thanh Hùng
Lom khom ta nhặt sự đời
Những gì sót lại chơi vơi não nùng
Chỉ là ảo giác mông lung
Bởi tơ sương mỏng mịt mùng phía xa
Lom khom nhặt nắng chiều tà
Hoe vàng cành lá vượt qua cuối trời
Để rồi nắng bỗng nhẹ rơi
Hoàng hôn nào mới hợt hời nghiêng trôi
Cánh hoa vừa mới rơi rồi
Thôi thì ta nhặt kề môi nụ tàn
Có gì đó thật miên man
Đem chôn vào đất với ngàn yêu thương
Lom khom nhặt lá bên đường
Mới vừa rơi xuống hồn vương chưa lìa
Ngẫm đời được mấy sẻ chia
Người quen lâu gặp nhìn kìa không ra
Buồn tênh ngồi nhấp chén trà
Nuốt vào vị chát ngộ ra sự đời
Chỉ là niềm nỗi chơi vơi
Chiều hoang gió lộng thấy đời quạnh hiu.
Xem thêm:
VU VƠ
Thơ: Thanh Hùng
Nắng chiều lơ lửng quyện sương bay
Đếm thử bao nhiêu mới đến ngày
Chiếc lá nhẹ rơi theo gió mát
Ngỡ ngàng ta tưởng lọn heo may
Có nắng vừa loang buổi xế tà
Để rồi nhường chổ giọt mưa sa
Hắt hiu mây xám làm u tịch
Bất chợt bâng khuâng nhớ quá hà
Ai làm lấp lánh hạt châu rơi
Giọt nước trong veo tưới xuống đời
Ta thấy nỗi niềm còn lắng đọng
Bềnh bồng theo những phút chơi vơi
Gió làm hòa quyện sợi mây đan
Tí tách hạt mưa gõ nhịp đàn
Thấp thoáng trong vườn con dế ngủ
Mà lòng cảm thấy thật miên man.
GỌI CHIỀU
Thơ: Trúc Thanh
Chiều chậm lại chiều ơi…!
Cho tôi nhặt sợi mây chui vào ngủ quên trên tóc mẹ
Hái ký ức xanh rì còn dan díu hạt sương
Thả cong liềm trăng nửa chừng mây trú nắng
Cha khoác áo rêu đời thương kiếp Hạc Phù Điêu*
Chậm lại chiều ơi!
Tôi vút tuổi thơ lên trời gom mơ ước
Đuổi bắt khói lam mơn trớn ngọn lau gầy
Chậm lại chiều ơi cho lũ cò về kịp tổ
Khi gió mang mùa rắc trắng hoa cau
Chậm lại chiều ơi!
Tôi thả nhớ cho phù sa tắm gội
Gọi yêu thương về neo lại bến thơ
Chiếc lá khô trôi, con cá liềm kiềm bơi lội
Cha gác dầm cuốn lưới buộc xuồng câu
Chiều chậm lại chiều ơi!
Tôi gọi tháng ba hít đầy hương hoa bưởi
Ngắt cọng rau ngò ngát hơi thở đồng quê
Chậm lại chiều ơi! Tôi nhặt nhớ thương về xâu chuỗi
Kết tặng mẹ môi cười thơm thảo trước… Chiều rơi
Truc Thanh
(*) hình ảnh con hạc trên bức phù điêu
HƯƠNG CHIỀU
Thơ: Lê Hoàng
Gió thoảng nhẹ hương chiều tan trong đó
Là mùi thơm …hoa cỏ dưới chân đồi
Nồng nàn khóm bưởi lên ngôi
Dịu dàng khói tỏa, của nồi cơm quê
Chiều đưa bước mây về đâu… mây hỡi !
Tẩm hương tràn gói gửi đến phương nao?
Bâng khuâng bến nhỏ dạt dào
Lăn tăn đợt sóng làm chao con thuyền
Hương xót lại .. nơi miền quê yêu dấu
Mùi cơm chiều mẹ nấu buổi hoàng hôn
Nghe sao ấm cả tâm hồn
Ru bao ngày tháng , mênh mông ngọt ngào .
Xem thêm:
NẮNG CHIỀU CÒN VƯƠNG
Thơ: Hồng Giang
Anh cong chiều cho giọt nhớ rơi nghiêng
Gửi về em nỗi niềm riêng vời vợi
Sao em nỡ đắn đo và nghĩ ngợi
Để xuân buồn giăng từng sợi nắng vương
Có phải rằng mình đã trót yêu thương
Mong mãi mãi được chung đường luyến ái
Nên câu thơ anh viết đầy hoang hoải
Chữ nhớ nhung mê mải ấp ôm vần
Giữa xuân rồi sao em cứ phân vân
Hoàng hôn buông lần chần trong trống vắng
Ly Cafe uống một mình chát đắng
Khúc nhạc quen lẳng lặng lỗi cung sầu
Chiều muộn rồi Chim sải cánh về đâu
Chân trời xa nhuộm một mầu trăn trở
Em đứng đó đắm chìm vào nhung nhớ
Gió hắt hiu duyên nợ biết phương nào
Nắng nhạt chiều còn vương vấn nơi nao
Để nỗi nhớ…
Lạc vào…
Trong nỗi nhớ!
22/02/2019 Hồng Giang.
HOÀNG HÔN NHỚ
Thơ: Lê Hoàng
Ngồi buồn
Nhặt nắng chiều rơi
Hoàng hôn nhuộm tím khung trời mơ xưa
Nhớ ai …?Biết nói sao vừa
Nụ cười ánh mắt cho ta ngậm ngùi
Mình giờ cách trở xa xôi !
Nên thương chỉ biết mượn lời thơ trao
Con tim cuộn sóng dâng trào
Nhớ buổi ngọt ngào …xao xuyến bờ môi
Người yêu hỡi ! Người yêu ơi
Xa nhau ngắn ngủi , sao dài lê thê
Nhớ thương mỗi lúc đêm về
Căn phòng trống trải … dạ nghe cồn cào.
Lê Hoàng 20/2/19
CHIỀU HOANG
Thơ: Võ Ngọc Cẩn
Chiều đông con nắng đi hoang
Tình yêu dẫu vỡ vẫn còn tơ vương
Đường xa mờ mịt mù sương
Sầu giăng mấy lớp bụi đường trên vai
Hoàng hôn vẩy gọi đêm dài
Tiếng con chim nhạn bi ai gọi bầy
Gió lùa xám ngắt màu mây
Mưa bay lất phất lạnh đầy không gian
Bơ vơ chiếc bóng võ vàng
Liêu xiu chân bước lệ tràn bờ mi
Người như đôi cánh chim di
Mùa đông tránh rét bay đi phương nào
Đêm về không ánh trăng sao
Nghe côn trùng khóc giữa bao la buồn
Tâm tư dậy ngọn sóng cuồng
Biết làm sao hiểu cội nguồn niềm đau
Thời gian đâu dễ phai màu
Cho nên nỗi nhớ ngàn sau vẫn còn
Chiều đông con nắng đi hoang
Trời còn mưa nắng ta còn nhớ em
Xem thêm: