50+ bài thơ về trăng hay nhất, thơ về trăng buồn, hoài niệm
Từ xưa, trăng là một hình ảnh quen thuộc trong nền thi ca. Nhìn ánh trăng mà người ta có thể hoài niệm, nghĩ đến tương lai… Dưới đây là tổng hợp các bài thơ về trăng hay nhất, lãng mạn để bạn đọc có thể tham khảo và chia sẻ đến mọi người. Cùng thưởng thức với gocnhotamhon nhé!
Tổng hợp những bài thơ về trăng hay nhất
Xem thêm:
Ngắm trăng – Hồ Chí Minh
Trong tù không rượu cũng không hoa,
Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ.
Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ
Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ.
Buồn trăng – Xuân Diệu
Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ.
Thương ai không biết, đứng buồn trăng.
Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió,
Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng.
Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa,
Bao giờ viễn vọng đến bây giờ.
Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc,
Đêm ngọc tê ngời men với tơ…
Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời,
Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi.
Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết,
Trong suốt không gian, tịch mịch đời.
Gió nọ mà bay lên nguyệt kia,
Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa.
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ,
Hoa bưởi thơm rồi: Đêm đã khuya.
Đêm trăng – Hàn Mặc Tử
Bữa ni sáng tỏ bóng Hằng
Thử xem thiên hạ ai bằng ta không
Thảnh thơi lầu mát ngồi trông
Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao
Càng lên, càng tỏ, càng cao
Trăng ơi hãy ghé động đào xem hoa
Hữu tình ta lại gặp ta
Đêm nay mới thấy đậm đà khuôn thiên
Mà sao ngậm miệng làm duyên
Đã nhiều căn dặn nỗi niềm tóc tơ
Mà sao trăng khéo hững hờ
Vì trăng ta phải ngồi chờ suốt đêm
Muốn bay lên tận cung thiềm
Kéo vầng trăng xuống kết duyên châu trần.
Đà Lạt trăng mờ – Hàn Mặc Tử
Giây phút thiêng liêng đã khởi đầu,
Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ.
Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt,
Như đón từ xa một ý thơ.
Ai hãy làm thinh chơ nói nhiều,
Để nghe dưới đáy nước hồ reo,
Để nghe tơ liễu run trong gió,
Và để xem trời giải nghĩa yêu.
Hàng thông lấp loáng đứng trong im,
Cành lá in như đã lặng chìm.
Hư thực làm sao phân biệt được?
Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm.
Cả trời say nhuộm một màu trăng,
Và cả lòng tôi chẳng nói rằng.
Không một tiếng gì nghe động chạm,
Dẫu là tiếng vỡ của sao băng!
Trăng – Xuân Diệu
Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá,
Ánh sáng tuôn đầy các lối đi.
Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ…
Im lìm, không dám nói năng chi.
Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng,
Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang,
Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá,
Và làm sai lỡ nhịp trăng đang.
Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh,
Cho gió du dương điệu múa cành,
Cho gió đượm buồn, thôi náo động
Linh hồn yểu điệu của đêm thanh.
Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ,
Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ.
Trăng sáng, trăng xa, trang rộng quá!
Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ.
Nửa đêm
Tàn trăng nhớ núi tìm mây
Nhớ sông tìm suối nhớ ngày tìm đêm
Cắn răng nhớ sợi tóc mềm
Đếm tay thừa ngón vì em em à
Mười ngón là của người ta
Anh mười một ngón nhớ nhà nhớ em.
Trăng Khuya – Nguyễn Ngọc Sáng
Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai?
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài.
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người!
Hỏi trăng – Nguyễn Nguyệt Anh
Trăng ơi…!
Sao cứ mãi một mình trên biển cả
Có thấy buồn hay trong dạ bơ vơ?
Nhớ thương ai mà mãi đứng đợi chờ
Đêm hoang hoải bơ phờ vì thức trắng.
Còn ta thì luôn ước ao thầm lặng
Mong người về xoa bớt đắng vành môi
Để thuyền tình không đậu bến sông côi
Để đêm ta không ngồi buồn than thở.
Trăng ơi trăng…! Đời có phải là nợ?
Nên bây giờ ta nhớ họ ngẩn ngơ
Mỗi khi buồn ta lại dỗi vu vơ
Vì thương quá, người bờ bên xa lắc.
Trăng có nghe sóng biển tình khoan nhặt
Khi ồn ào lúc phẳng lặng du dương
Ngọt ái ân say lịm giấc miên trường
Ta yêu mãi người thương đời viễn xứ.
Hỏi ánh trăng rằm
Tôi vẫn thế trong đáy lòng thường nhớ
Phút bên nhau như hoa nở mùa xuân.
Dễ gì quên, chỉ day dứt bâng khuâng
Mùa phượng đỏ đã thắm hồng đua nở.
Nhưng chỉ tiếc đường quen chiều lá đổ
Còn lại mình giờ dang dở bước đi
Bởi vì đâu nào biết lý do chi
An ủi, gió hát thầm thì khe khẽ.
Nhìn nét bút viết thuở còn hay kể
Cho nhau nghe những đơn lẻ cuộc đời
Sẻ chia buồn khi giá lạnh mưa rơi
Manh áo mỏng cũng một thời ấm áp.
Rồi chợt thấy thời gian dường đổi khác
Tuyết sương nhiều, ánh nắng nhạt tàn phai.
Vẫn chung đường mà cứ thấy chia hai
Ánh mắt biếc chẳng chung quay một hướng.
Thắc mắc lắm, nhưng dám nào tưởng tượng
Ai tỏ bầy nỗi mắc vướng thờ ơ
Tâm sự nhiều giấu kín mỗi vần thơ
Đành gắng chịu cảnh bơ vơ không muốn.
Và tìm mãi ánh trăng rằm nở muộn
Hỏi xem trăng, sao lại nhuốm màu mây?
Ghen với trăng
Đêm nay tắm dưới trăng ngà
Đố ai biết được đâu là nàng trăng
Em yêu chị lắm chị Hằng
Nhưng giờ hận chị vạn lần chị ơi!
Từ khi em biết yêu rồi
Yêu chàng thi sĩ hay ngồi dưới trăng
Trong thơ chàng nhắc chị Hằng
Trăng thơ chàng muốn ôm trăng vào lòng.
Chàng cho chị uống rượu hồng
Chàng cho bóng chị vào trong hồn chàng
Chị buồn thơ cũng nát tan
Chị vui thơ lại xếp hàng múa ca.
Em yêu chàng lắm chị à!
Yêu chàng thi sĩ đậm đà chất thơ
Yêu hồn chàng biết mộng mơ
Yêu vần thơ biết đợi chờ nhớ mong.
Chàng yêu em rất thật lòng
Từ ngày có chị duyên nồng nhạt phai
Lòng chàng giờ đã chia hai
Trao em một nửa, nửa này dành trăng.
Thương dùm em với chị Hằng
Xui chàng thi sĩ lại gần với em
Để khi ngồi giữa trời đêm
Trong lòng em lại có thêm chị Hằng.
Ánh trăng buồn
Nửa đêm nhìn ánh trăng buồn
Cô đơn lẻ bóng lệ tuôn gối mềm
Giờ này người đã ấm êm
Bỏ rơi một nửa trong đêm u sầu.
Những ngày hai đứa còn đâu
Nhớ lồi anh nói những câu hẹn thề
Bên vạt cỏ dọc triền đê
Anh đi quên cả lối về thăm em.
Giờ đây trăng rủ bên thềm
Để cho ngọn gió ghé thăm những gì
Mây buồn mây cũng bay đi
Còn em nỗi tủi sầu bi lệ nhòa.
Nghĩ rằng tình đó đã qua
Nghĩ rằng anh ở nơi xa thật rồi
Sao lòng vẫn thấy bồi hồi
Trong đêm không ngủ… lạy trời quên anh.
Trăng ơi
Trăng khuya nhớ gió đi tìm
Xe duyên tơ nguyệt biết tìm ở đâu
Mỏi mòn ngồi ngóng đêm thâu
Mây bay lơ lửng hỏi sầu nhớ ai?
Trăng khuya mơ mộng vờn ai
Long lanh đôi mắt nhung nai mơ màng
Hỏi rằng! Trăng mộng đêm say
Có sầu nhưng nhớ ngập tràng như tôi
Trăng hờn lơ lửng xa xôi
Nửa đêm đang mộng lần trôi xa dần
Mây hồng lơ lửng dần chân
Gió reo, reo nhẹ rung vầng trăng khuya.
Đêm nay mơ ướt gió về
Ru mây vào mộng tràn trề thương yêu
Trăng tròn, trăng khuyết, trăng lên
Tình em dậy sóng anh ơi nơi nào
Vầng trăng ai sẽ làm đôi
Tình em gió cuốn ngậm ngùi xót xa.
Trăng thanh bình
Đêm trăng sáng nơi miền quê thôn dã
Rất thanh bình và êm ả nên thơ
Ta bon chen nơi phố thị vật vờ
Nhiều mỏi mệt giữa dòng đời trôi nổi.
Đêm trăng sáng mà như trăng hờn dỗi
Khuất rặng cây như mang nỗi u buồn
Nặng trĩu lòng lặng lẽ giữa màn sương
Thấy hiu hắt cho đêm trường lạnh lẽo.
Trăng nhớ ai để trăng gầy khô héo
Ta cũng buồn vì một nỗi niềm riêng
Vì tâm tư cứ man mát buồn phiền
Tìm ai đó có cùng mang tâm sự
Chỉ muốn nói vài ba câu nhắn nhủ
Trăng có còn sáng tỏ ở nơi xa
Ở nơi đây cũng nhớ lắm mà
Có ai ngắm ánh trăng tà cuối buổi.
Trăng yên lặng trong màn đêm u tối
Rất thanh bình cho những kẻ chờ mong
Ánh trăng khuya nghe ảo não trong lòng
Trăng sáng quá mà trong ta vô vọng.
Đêm tĩnh mịch ánh trăng soi một bóng
Dáng hao gầy đang thấp thỏm chờ ai
Từng bước chân trên vạn lý đường dài
Nhìn trăng sáng ta nhớ hoài giấc mộng.
Vầng trăng khuyết nửa
Có phải trăng tròn rồi trăng khuyết đâu anh
Cũng như bây giờ anh quên rồi ước hẹn
Dẫu biết lời yêu hôm nào còn nguyên vẹn
Có phải trăng buồn nên chẳng thể tròn canh.
Nơi ấy sao đành đem xẻ mảnh trăng thanh
Dâu còn tiếc thương ân tình ngày xưa cũ
Để lại mùa đông không còn buồn vương chút nắng
Còn nửa cuộc tình thầm lặng giấu màn đêm.
Có phải giờ đây vui hạnh phúc ấm êm
Anh chẳng còn thương ánh trăng buồn da diết
Một nửa bên em sẽ thật rồi mãi khuyết
Khoảng tối buông dần da diết nửa đời sau.
Xuân đã về rồi xua cái lạnh lao đao
Mà sao anh ơi lệ dòng tuôn rơi mãi
Em nở nụ cười giữa mùa xuân hoang dại
Như tiễn cuộc tình ta vào mãi chốn hư không.
Trăng khuya
Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai?
Khắc khoải trong tim tiếng thở dài
Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh
Hờ hững bờ vai dáng trang đài.
Tím cả vùng trời bao kỷ niệm
Biết người còn nhớ mảnh trăng xưa
Đêm nay trăng lạnh màu sương khói
Lãng đãng buồn sao một kiếp người!
Trăng muộn
Trăng buồn hỏi gió đi đâu
Để trăng ôm một mối sầu tương tư
Hỏi mây để rõ thực hư
Mây cười lỏn lẻn, ậm ừ bay xa.
Trăng ngồi xuống ngọn núi già
Rầu rầu một nét trông ra thật buồn
Gió thời bay khắp bốn phương
Bỏ trăng ở lại nhớ thương một mình.
Ngắm nhìn đáy nước lung linh
Soi gương chợt thấy bóng mình hư hao
Gió ơi gió bỏ đi đâu?
Để trăng ở lại đêm đâu một mình.
Trăng buồn
Trăng khuya chênh chếch bên thềm
Làm cho ai đó ngồi buồn ngắm trăng
Ngắm rồi lòng dạ bâng khuâng
Làm tăng nỗi nhớ lâng lâng lạ thường
Ngắm trăng nhớ đến người thương
Nhưng xa nhau quá vô thường gặp nhau
Chỉ có gặp ở trang Face
Qua dòng tin nhắn buồn lây mãi hoài.
Băn khoăn nghĩ đến tương lai
Yêu thương nhớ lắm ngày mai thế nào?
Bởi cả hai đứa hai đầu
Bắc Nam tổ quốc mưa sầu thâm niên.
Tăng thêm nỗi nhớ triền miên
Nỗi buồn cũng thế cộng thêm nản lòng
Nơi xa có hiểu hay không?
Nhớ thương nhau lắm mà lòng xót xa.
Buồn ai – Ai buồn
Trăng khuya rơi rụng xuống cầu
Mình anh ngóng đợi, nỗi sầu rụng theo
Đường xưa lối cũ vắng teo
Sao rơi lặng lẽ bay vèo trong đêm.
Hoa trôi, nước cuốn buồn thêm
Còn đâu những phút êm đềm bên nhau
Trời gieo chi lắm khổ đau
Tim anh lỗi nhịp biết bao lần rồi!
Ánh dương ló dạng trên đồi
Tay không níu nổi, gót rời bước đi
Ngàn sau gặp gỡ có khi
Ái ân còn đó, ướt mi cay nồng
Rồi mai em cũng theo chồng
Người xưa dần khuất… bóng hồng vu quy.
Một nửa trăng – Hàn Mặc Tử
Hôm nay có một nửa trăng thôi,
Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi!
Ta nhớ mình xa thương đứt ruột!
Gió làm nên tội buổi chia phôi!
Uống trăng – Hàn Mặc Tử
Ta căm với tiếng reo khô
Ta buồn với liễu bên hồ ngẩn ngơ
Ngông cuồng đi hái vần thơ
Yêu đương, rót nước để chờ trăng lên
Bóng Hằng trong chén nằm nghiêng
Lả lơi, tắm mát, làm duyên gợi tình
Sóng xao mặt nước rung rinh
Lòng ta khát miếng chung tình từ lâu
Uống đi cho đỡ khô hầu
Uống đi cho bớt cái sầu mênh mang
Có ai nuốt ảnh trăng vàng
Có ai nuốt cả bóng nàng Tiên Nga.
Ánh trăng vỡ
Mơ màng trăng tỏa giữa trời đêm
Lọn gió heo may khẽ bên thềm
Sương đọng rung rinh như hạt ngọc
Mùa thu vừa đến lá vàng thêm.
Bâng khuâng bỗng nhớ đến người yêu
Làn tóc bồng bềnh lay nắng chiều
Cánh vạc vào mây xa thấp thoáng
Gửi về nơi ấy nhớ thương nhiều.
Con đò trầm mặc đứng chờ ai
Bến nước xanh xao bóng đổ dài
Sóng gợn chênh chao bờ cỏ động
Ánh trăng nghiêng ngã một lâu đài.
Gió đưa ngọn trúc giỡn đùa trăng
Em giận anh chăng chẳng nói năng
Chiếc lá xoay xoay rồi rớt xuống
Nước mờ hư ảo ánh trăng tan…
Trăng ở phố – Phan Thu Hà
Trăng từ đâu về phố
Rắc vàng xuống vòm cây
Gọi hoàng lan tỉnh giấc
Tỏa nồng nàn hương say.
Có một người không ngủ
Lặng lẽ ngồi ngắm trăng
Ước làm mây áo lụa
Ngả đầu lên nét hằng.
Thương vầng trăng ở phố
Lặng lẽ sáng một mình
Phố đèn sao ồn ã
Để trăng buồn lặng thinh.
Ta cùng trăng đối bóng
Khi phố đã ngủ rồi
Trăng cũng không nỡ khuyết
Tội một người lẻ loi.
Ta thức cùng trăng nhé
Gửi chút tình tri âm
Kìa trăng vào cửa sổ
Đến bên ta … thì thầm.
Xem thêm:
Ánh trăng đêm buồn
Ánh nguyệt hoe vàng rọi bóng đêm
Sương khuya giá lạnh ướt vai mềm
Xoá tan hơi ấm tình ngào ngạt
Xua biến men nòng ái dịu êm
Thương nhớ người mang đi lặng lẽ
Tương tư ta gánh lại êm đềm
Cô đơn giọt lệ sầu tê tái
Ngắm ánh trăng vàng thấy nhớ thêm!
Trăng – Chu Minh Khôi
Rất nhiều khi trăng úp mặt vào đêm
Khóc rưng rức dưới trời sao mất ngủ
Trăng mười lăm mang hình hài thiếu nữ
Vú non tơ giấu trong nịt mây vàng.
Tóc vô hình trăng xõa xuống mênh mang
Muôn tơ sáng dệt thành hoa nắng
Rồi một ngày hoa kết thành trái cấm
Ăn một đời thiếu vắng, ta yêu.
Có những khi ngơ ngẩn giữa chiều
Trăng tức tưởi xóa dấu mình trong gió
Ta nhẫn nại uống lời trăng bỏ ngỏ
Chùm thơ yêu ngọt lịm giữa môi mình.
Rồi những ngày trăng thức lúc bình minh
Đỏng đảnh lắm thế mà ta vẫn đợi
Dây tơ sáng buông quanh ta tóc rối
Ta thì đầy mà trăng lại gầy thêm.
Làm con thuyền trăng lướt nhẹ trong đêm
Chở đầy thơ và ta về cổ tích
Phía mười lăm bến bờ đêm tĩnh mịch
Ta mở hồn tựa cửa ngóng trăng lên.
Thưởng Nguyệt – Bùi Thế Uyên
Lẻ bóng đêm nay chén rượu đầy
Bên thềm nguyệt chiếu gợi tình say
Đìu hưu gác nhỏ đau lòng quá
Quạnh quẽ cô phòng khổ dạ thay
Tửu nhạt đêm ngày bao nỗi nhớ
Bia nồng sớm tối để hồn bay.
Đời vui mấy buổi nhiều mơ ước
Độc ẩm mình ta giữ chốn này.
Hờn trăng – Hồng Hiếu
Vầng trăng ai thả ngang trời
Để em tôi nhặt chơi vơi giữa chiều
Mơ màng kéo mảnh hồn phiêu
Đưa bàn tay níu tin yêu vọng về.
Cánh diều ai thả ven đê
Để em tôi xõa tóc thề chạy theo
Thoảng cơn gió ghẹo đưa vèo
Mắt Huyền ngơ ngác trong veo dỗi hờn.
Bài ca văng vẳng thâm sơn
Để em tôi bớt tuổi hờn giữa đêm
Lả tai khẽ đọng môi mềm
Tìm quên những giấc mơ êm níu giờ.
Lời yêu ai thả chơ vơ
Để em tôi phải thẫn thờ yêu thương
Hồn ai thao thức canh trường
Gom vào nỗi nhớ ướp hương ái tình.
Xin người chớ thả lặng thinh
Để em tôi mãi một mình cô đơn
Xin người chớ thả dỗi hờn
Để em tô điểm vẽ sơn cuộc tình.
Mây họa ánh trăng
Lữ khách đường xa lỡ chuyến đò
Ghé vào quán trọ ngủ bơ vơ
Độc hành sương gió đời phiêu bạc
Đêm lạnh nằm nghe mưa nhỏ to.
Khơi lại niềm riêng giọt nhớ nào
Ngày xưa cô chủ dáng thanh tao
Chiếc khăn màu tím choàng vai nhỏ
Làn nắng mơn da, tiếng ngọt ngào.
Quán cũ nằm nghe trống vắng nàng
Đêm mưa nuối tiếc rụng miên man
Từ khi xa cách không còn dịp
Bỏ lỡ duyên phần lỡ lứa đôi.
Nếu có ngày mai sẽ nói rằng
Đời anh sáng được bởi vì trăng
Và em là ánh trăng vàng đó
Thắp mãi bên nhau hết lỡ làng.
Ánh trăng vàng
Ánh vàng quá đẹp lòng buồn ơi
Thổn thức trong tâm nhớ tới người
Bóng ai qua lại mà chẳng nhớ
Lòng mãi mong chờ mà chẳng vui.
Ánh vàng cho tôi gửi đôi lời
Lời yêu lời nhớ cho lòng vui
Gửi kiếm bóng ai trong lòng đó
Xin cho trôi đi tới tim người.
Trăng ơi – Hoàng Thanh Tâm
Trăng ơi khi tỏ khi mờ
Nơi đây một bóng bơ bơ lạnh lùng
Trăng vờn mây núi chập chùng
Riêng ta một nỗi nhớ nhung ngút ngàn.
Một mình một bước lang thang
Trên đầu lẽo đẽo trăng vàng đi theo
Người buồn trăng chẳng trong veo
Khi tròn lúc khuyết khi treo khi chìm.
Nhìn trăng gửi gắm nỗi niềm
Khi than khi trách ta tìm đến trăng
Em buồn em trốn trong trăng
Sâu trong đáy mắt vầng trăng vơi đầy.
Trăng non trăng khuyết trăng gầy
Không gian tĩnh mịch thuyền này trong trăng
Trăng tròn vành vạnh vầng trăng
Tình em trong trẻo như trăng ngày rằm.
Về với mùa trăng
Tác giả: Nguyễn Lan Hương
Anh có kịp về?
Hay để lỡ mùa trăng
Rằm tháng tám sáng bừng đêm cổ tích
Lũ trẻ con ùa ra đường tinh nghịch
Những vì sao sà xuống đậu trên tay.
Nhanh lên Anh kẻo lỡ chuyến tàu đầy
Chiếc vé về tuổi thơ em giữ giùm Anh đó
Theo lũ trẻ ta cùng nhau xuống phố
Hương mùa thu hoà quyện ánh trăng vàng.
Về thôi Anh kẻo mùa cốm sẽ tan
Kẻo sang đông không còn Hoa sữa
Kẻo qua rồi mùa không còn về nữa
Kẻo chút lá vàng thu cuối cũng lìa xa.
Anh đừng buồn đừng giận những mùa qua
Đừng vội trách những mùa trăng đã lỡ
Ta cùng nhau trở về bằng nỗi nhớ
Chuyến tàu tuổi thơ không lỗi hẹn bao giờ…
Trăng rơi
TRĂNG RƠI
Tác giả: Hồ Viết Bình
Đêm rằm ngắm ánh trăng soi
Tìm xem chú cuội đang ngồi ở đâu
Ước gì là cánh chim câu
Bay lên trời biếc xoa đầu cuội chơi.
Chị Hằng rơi xuống giếng khơi
Ước gì là cá ta bơi cùng nàng
Đêm rằm ngắm ánh trăng vàng
Tuổi em mười sáu mơ màng xa xôi.
Lấy gàu múc ánh trăng rơi
Được cùng chị Nguyệt lên trời đầy sao
Đêm rằm lồng lộng trời cao
Ô kìa chú cuội rơi vào mắt em.
Những mùa trăng đi qua
NHỮNG MÙA TRĂNG ĐI QUA
Tác giả: Diệp Ly
Mùa yêu cũ đã trở thành quá khứ
Như tàn đêm sương vỡ dưới ngàn cây
Người đã đi từ độ lá mùa phai
Chiều thu cuối heo may buồn day dứt
Màu kỷ niệm còn in sâu tiềm thức
Đêm lặng thầm chồng chất gánh đa đoan
Một trời sầu giăng mắc nẻo ly tan
Hồn đơn lạnh bẽ bàng nghe sao khóc.
Sương hay lệ nhạt nhòa trên suối tóc
Từng nỗi buồn lăn lóc ngõ hồn sâu
Trăng năm nào giờ lạc nẻo về đâu
Đêm huyền hoặc nghẹn ngào bao luyến nhớ.
Tình có đẹp cũng là tình dang dở
Lời thơ trầm nức nở gửi xa xôi
Hẹn ước nhiều giờ gió thoảng mây trôi
Tình rạn vỡ chia đôi đường cách trở.
Trăng ngày xưa hiểu nỗi lòng hai đứa
Trăng bây giờ nức nở chỉ mình ta
Những mùa trăng ký ức đã đi qua
Làm rơi rớt xót xa tình vụn dại.
Mộng đã tan sao lòng còn mãi đợi
Ta với người vời vợi mấy mùa trăng…
Tình Trăng
TÌNH TRĂNG
Tác Giả: Võ Văn Thuận
Trăng khuya nhành liễu phân kỳ
Màng đêm tịch mịch phân ly ba đường
Trăng vàng mờ nhạt khói sương
Gió lùa liễu rủ ba đường vấn vương
Mây mù che giấu trăng thương
Cớ sao tạo hóa cắt thương tình chàng
Ta buồn mặt rủ mày hường
Người thương vắng bóng giọt sầu lệ rơi
Trăng sầu gặp tiếc mưa ngâu
Lòng chàng với thiếp ai sầu hơn ai
Gió đưa nhành liễu bắt cầu
Ngưu Lan chức nữ bắt đầu gặp nhau
Trăng ơi sao mãi một màu
Sao trăng không tỏ gặp nhau một lần.
Trăng quê
BÀI THƠ: TRĂNG QUÊ
Tác giả: Đặng Minh Mai
Lâu lắm rồi tôi được ngắm trăng quê
Trăng đẹp lắm làm mê người xa xứ
Quê hương tôi đang đắm say giấc ngủ
Bước lặng thầm đường cũ ánh trăng ru
Xa quê hương bao mùa ánh trăng thu
Xa tuổi thơ, xa lời ru của mẹ
Đêm nay đây trăng sáng trong êm nhẹ
Kỷ niệm nào khe khẽ thức trong tim?
Đây đống rơm, khóm chuối ta trốn tìm
Kia cầu ao nơi ta ngồi hóng mát
Lũy tre xanh rì rào ngân tiếng hát
Gió thu về thơm ngát lúa quê hương
Quê hương ơi! Sao quá đỗi thân thương
Đượm lòng tôi bao vấn vương nỗi nhớ
Ánh trăng quê vẫn nồng nàn hơi thở
Khi xa rồi lòng nức nở nhớ quê
Ánh trăng vàng vẫn lấp lánh đê mê
Bao ký ức cứ tràn trề tuôn chảy
Dẫu xa cách trái tim hồng luôn cháy
Nghĩa xóm làng tình ấy đẹp như trăng.
Đêm trăng buồn
ĐÊM TRĂNG BUỒN
Thơ: Dương Hoàng
Trăng có buồn khi nghe tiếng thở than
Đêm quạnh quẽ mà lệ tràn khoé mắt
Ly rượu đắng quên hết tình gom nhặt
Mà vẫn nghe niềm hiu hắt trong lòng
Trăng có buồn thấy người vẫn hoài mong
Đêm trăng sáng mà sao lòng buồn bã
Bao nỗi nhớ len đầy trong đáy dạ
Mà làm sao để xóa hết bây giờ
Trăng có buồn khi ta đứng ngẩn ngơ
Cầm ly rượu sao thẩn thờ chới với
Bao ngày tháng đứng chờ nơi bến đợi
Nên tâm tư luôn diệu vợi nổi sầu
Lòng ta buồn khi thức suốt canh thâu
Muốn hỏi gió bởi vì đâu nên nỗi
Tình chợt đến rồi chợt đi rất vội
Đã khiến ta luôn cằn cỗi tủi hờn
Đêm trăng buồn lòng hiu hắt nhiều hơn
Thấy nhoè nhoẹt như trăng hờn dỗi khóc
Ta lại thấy sao quá nhiều mệt nhọc
Đêm trăng thanh ta cô độc một mình.
Tôi Vẫn Chờ
Tác Giả: Thủy Cúc
Tôi vẫn ngồi đây đợi gió về
Cùng tôi ở lại ngắm trăng khuya
Hỏi trăng có biết bao mùa đã
Lỗi hẹn cùng tôi chốn hẹn hò
Tôi vẫn ở đây, tôi vẫn chờ
Một mình như thế cứ chông chênh
Hỏi trăng có thấu tình đau khổ
Nhói buốt tim tôi đã mấy mùa.
Đêm trắng
Thơ: Hoàng Thị Oanh
Đêm thức trắng một mình bên song cửa
Mắt dõi nhìn lưng ghé dựa ngóng trông
Áng mây đêm theo gió uốn bập bồng
Vầng trăng khuyết hờn ghen trông buồn quá
Bâng khuâng ấy trở về sao thật lạ
Biết nói gì diễn tả để anh nghe
Gió len qua lay lá rụng bên hè
Thêm trống vắng phòng the càng hiu quạnh
Ngoài trời vẫn lung linh muôn sắc ánh
Trăng hững hờ ghé cạnh sát thềm hiên
Chỉ riêng ta ngăn cách bởi hai miền
Nên đêm vắng mãi không yên giấc ngủ
Sương ướt nhẹ long lanh giọt tinh tú
Ta níu cành tay giũ giữa tầng không
Dẫu đêm nay mi lại ướt má hồng
Nhưng luôn giữ mối duyên nồng anh nhé.
Lãng du đêm trăng
LÃNG DU ĐÊM TRĂNG
Tác giả: Trần Diệu Hương
Đêm thanh vắng trăng in bóng nước
Sóng bồng bềnh hẹn ước trời mây
Cho lòng lữ khách ngất ngây
Thả hồn phiêu lãng lòng đầy riêng mang.
Tôi Vẫn Chờ
TÔI VẪN CHỜ
Tác Giả: Thủy Cúc
Tôi vẫn ngồi đây đợi gió về
Cùng tôi ở lại ngắm trăng khuya
Hỏi trăng có biết bao mùa đã
Lỗi hẹn cùng tôi chốn hẹn hò
Tôi vẫn ở đây, tôi vẫn chờ
Một mình như thế cứ chông chênh
Hỏi trăng có thấu tình đau khổ
Nhói buốt tim tôi đã mấy mùa.
Đêm trắng
ĐÊM TRẮNG
Thơ: Hoàng Thị Oanh
Đêm thức trắng một mình bên song cửa
Mắt dõi nhìn lưng ghé dựa ngóng trông
Áng mây đêm theo gió uốn bập bồng
Vầng trăng khuyết hờn ghen trông buồn quá
Bâng khuâng ấy trở về sao thật lạ
Biết nói gì diễn tả để anh nghe
Gió len qua lay lá rụng bên hè
Thêm trống vắng phòng the càng hiu quạnh
Ngoài trời vẫn lung linh muôn sắc ánh
Trăng hững hờ ghé cạnh sát thềm hiên
Chỉ riêng ta ngăn cách bởi hai miền
Nên đêm vắng mãi không yên giấc ngủ
Sương ướt nhẹ long lanh giọt tinh tú
Ta níu cành tay giũ giữa tầng không
Dẫu đêm nay mi lại ướt má hồng
Nhưng luôn giữ mối duyên nồng anh nhé.
Lãng du đêm trăng
LÃNG DU ĐÊM TRĂNG
Tác giả: Trần Diệu Hương
Đêm thanh vắng trăng in bóng nước
Sóng bồng bềnh hẹn ước trời mây
Cho lòng lữ khách ngất ngây
Thả hồn phiêu lãng lòng đầy riêng mang.
Trăng lạc
Trăng đã uống bao nhiêu rượu đế
Mà ngả nghiêng dương thế muôn chiều
Trăng rằng trăng mãi cô liêu
Một đời quạnh vắng liêu xiêu một đời
Trăng say khướt trăng rơi đáy giếng
Thăm thẳm sâu vẳng tiếng khóc than
Trăng về đi nhé dương gian
Đừng soi bóng liễu giữa ngàn cung mây
Trăng dường lạ ru ngày xa nhớ
Chốn tiên xa lở dở cung Hằng
Trăng mê trăng mải dung dăng
Một đời say đắm nên trăng vương tình
Trăng võng nhịp ru mình trăng hé
Vén mây xanh trăng ghé xuống đây
Trăng về ôm mối tình say
Cho ta hạnh phúc tháng ngày hỡi trăng.
Tự tình dưới trăng
Trăng lơ lững, bên thềm móc võng
Gió gọi về lắng đọng tim mơ
Tự tình ánh nguyệt dệt thơ
Đong đưa gửi mộng vu vơ chị hằng
Buồn lãng đãng, giăng giăng tơ rối
Dệt không thành một mối lương duyên
Phủ mình trước mộng ảo huyền
Lam chiều khói toả chung chuyên cửa hồn
Bão cát xoáy, vùi chôn luyến ái
Lục bình trôi ngược mái chèo xuôi
Mươi năm tình cảm vun bồi
Đắp xây tổ ấm giờ rồi mộng tan
Cung trầm bổng, tỳ đàn đứt gãy
Mảnh trăng sầu tháng bảy mưa ngâu
Ngưu Lang, Chức Nữ gặp nhau
Kết đàn Ô Thước nhịp cầu mỗi năm
Hồn khoắc khoải, trăng rằm rao bán
Lòng đơn cô như áng phù vân
Thương thân, phận bạc phong trần
Suy tư tình ái hương ngần thoáng bay.
Trăng vàng trăng ngọc
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng!
Ai mua trăng tôi bán trăng cho
Không bán đoàn viên, ước hẹn hò…
Bao giờ đậu trạng vinh quy đã
Anh lại đây tôi thối chữ thơ.
Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng.
Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng
Tôi nói thiệt, là anh dại quá:
Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang.
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi
Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi
Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi
Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời
Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng!
Vầng trăng
Hãy nâng lên và nâng lên chút nữa
Sóng thơm tho như ánh ngọc hừng đông.
Nhưng cao quá và căng lên dữ quá,
Dồn qua mau cho lún mức hư không.
Đã trong rồi và thanh tao đến tớt
Bao nhiêu tơ chuyển được tiếng thơ bay.
Êm êm hơn đừng cho xanh lờn lợt,
Em so le và nguyên vẹn giữa đêm nay.
Lạy Chúa tôi, vầng trăng cao giá lắm
Xin ban ơn bằng cách sáng thêm lên
Ánh thêm lên cho không gian rất đẫm
Linh hồn thơ mát rợn với hương nguyền.
TRĂNG
Tác giả: Chu Minh Khôi
Rất nhiều khi trăng úp mặt vào đêm
Khóc rưng rức dưới trời sao mất ngủ
Trăng mười lăm mang hình hài thiếu nữ
Vú non tơ giấu trong nịt mây vàng.
Tóc vô hình trăng xõa xuống mênh mang
Muôn tơ sáng dệt thành hoa nắng
Rồi một ngày hoa kết thành trái cấm
Ăn một đời thiếu vắng, ta yêu.
Có những khi ngơ ngẩn giữa chiều
Trăng tức tưởi xóa dấu mình trong gió
Ta nhẫn nại uống lời trăng bỏ ngỏ
Chùm thơ yêu ngọt lịm giữa môi mình.
Rồi những ngày trăng thức lúc bình minh
Đỏng đảnh lắm thế mà ta vẫn đợi
Dây tơ sáng buông quanh ta tóc rối
Ta thì đầy mà trăng lại gầy thêm.
Làm con thuyền trăng lướt nhẹ trong đêm
Chở đầy thơ và ta về cổ tích
Phía mười lăm bến bờ đêm tĩnh mịch
Ta mở hồn tựa cửa ngóng trăng lên.
ANH HẸN TRĂNG QUÊ
Tác giả: Hoàng Minh Tuấn
Trăng vàng chiếu sáng cả miền quê,
Thiếu nữ ngắm trăng dưới rặng tre,
Đôi mắt xa xăm nhìn mơ mộng,
Say đắm lòng anh ánh trăng quê!
Trăng luồn khóm lá vương mái tóc
Má em hồng thắm, tắm trăng quê
Tim anh nhảy nhót trong lồng ngực
ANH HẸN TRĂNG QUÊ để tìm về!
Hà Nội, 12/7/2018
ĐÊM TRĂNG THẢ
Tác giả: Chu Long
Đêm trăng thả ánh vàng trong tinh khiết
Cây thúc mầm non lộc nẩy chồi đơm
Gió mơn man vuốt ve bờ cỏ biếc
Hoa buông mình nhụy tỏa kết hương thơm.
Bóng ai tắm lưng trắng trần thon thả
Khoảng bao la phơi ngả trước ánh vàng
Nước dịu dàng xuôi qua vùng êm ả
Mát tận cùng miền hoa lá mênh mang.
Vườn bát ngát ôi mênh mông gợi mở
Dịu dàng hoa nở hé đón sương mai
Dưới ánh nguyệt nhụy hoa đài nhẹ thở
Thả hương nồng yêu nhớ gởi về ai.
Mắt mơ màng tâm thanh vào nốt nhạc
Nhịp thấp cao êm ái nhẹ du hồn
Thân chập chờn thấy cái gì rất khác
Chân thẫn thờ lạc bước chốn mê khôn.
Chỉ còn thấy trong tận cùng hạnh phúc
Tim bồng bềnh cõi trần tục trong đêm
Hồn choáng ngợp trong nỗi niềm có được
Một cái riêng sắc nhụy đóa hoa mềm.
ÁNH TRĂNG THU
Tác giả: Đồng Văn Thanh
Tôi lang thang dưới ánh vàng cô lạnh
Hoa sữa đằm sóng sánh giọt nồng thu
Thả tâm hồn vào ký ức âm u…
Ngàn chấm hỏi dội tháng năm phàng phũ.
Con thuyền nhỏ đưa tôi về chốn cũ
Gió căng buồm dõi gọi bến bờ xưa
Khoảng xanh êm gờn gợn khói lam mờ
Heo may rải nhờ nhờ sương se sắt.
Tôi bâng khuâng mắt kính nhòa lệ hạt
Em đâu rồi trinh nữ thuở trăng treo ?
Từng bên nhau nghe sóng vỗ rì rào
Đêm ghi dấu nụ hôn đầu bung nở.
Ánh trăng thu vành vạnh soi hai đứa
Rót tình say….mật ngọt giữa dòng ngâu
Dải mê cuồng soắn suýt chuyện trầu cau
Bình minh thức tiếc ngơ…màu đuối đắm.
Em thổn thức viết lời yêu sâu đậm
Gửi tâm hồng trong mỗi bức phong thư
Dệt mộng yêu xâu chuỗi ngóng đợi chờ
Xây miền ước tượng đài mơ đôi lứa.
Rồi em đi…quên câu thề một thuở
Xe duyên đời cập bến lụa…người ta
Bỏ lại tôi vời vợi ánh thu ngà
Ôm tiếc nuối khoảng xanh xưa hương ngát!
TRĂNG HỜN
Tác giả: Phạm Hồng Giang
Đêm khuya muộn ai treo trăng ngoài cửa
Trăng giận gì mà một nửa bơ vơ
Có phải rằng tại anh quá thờ ơ
Hay trăng dỗi bởi vần thơ anh viết.
Từng câu chữ luôn mặn nồng da diết
Như tình mình còn biền biệt cách xa
Thu chớm sang mà hạ đã nhạt nhoà
Nên nỗi nhớ vỡ oà trong nỗi nhớ.
Trăng đầu tháng dường như còn trăn trở
Ai trót mang bẻ vỡ giữa tầng mây
Xót thương sao cho một ánh trăng gầy
Đêm lặng lẽ bên hàng cây im ắng.
Khói thuốc tàn ly Cafe chát đắng
Anh cô đơn lẳng lặng thức cùng trăng
Đếm thời gian mơ một phút cung hằng
Mong trời sáng để đăng vần thơ mới.
Trăng hờn chi mà cứ xa vời vợi
Để anh ngồi…..
Chờ đợi….
Giữa màn đêm !
HỒN CÔI VẤN ĐÁP CÙNG TRĂNG
Tác giả: Phạm Quang Thu
Trăng ơi, trăng khuyết một mình!
Trăng ơi, ta khuyết vì tình đã tan
Trăng ơi! Trôi giữa miên man
Trăng ơi! Ta giữa mênh mang vô bờ!
Lâu lắm rồi, đến với thơ
Hoa Xương rồng nở, ta chờ sao trăng!
Lòng ta uống ánh trăng ngàn
Đêm sâu thăm thẳm, dọc ngang cô hồn!
Trăng ơi! Mơ một nụ hôn
Giữa bao la thẳm đỡ buồn trăng ơi!
Tình ta lên đến chơi vơi
Giữa ngày rất đẹp, sáng ngời ánh trăng.
Mùa đi, đi mãi chị Hằng
Ta con thuyền mộng giá băng giữa đời
Trăng đêm nay khuyết sắp rơi
Chính khi ta cũng tơi bời đau thương!
Em ta, ly biệt yêu đương
Đã bay xa với dặm trường mù khơi
Để ta chìm đắm trăng ơi
Và ta cũng khuyết giữa đời đó trăng!
Bay lên đi hỡi chị Hằng
Sẽ thôi đơn lẻ giá băng một mình
Bay lên đi cả khối tình
Lòng ta trăng sáng một mình với trăng.
Trăng khuyết rồi sẽ tròn trăng
Tình ta dẫu khuyết sẽ băng cánh trời
Em đi xa nhé, em ơi!
Đêm nay anh đứng giữa đời, ngó trăng!
TRĂNG SUÔNG
Tác giả: Đỗ Thị Phương Lan
Trăng soi ngõ nhỏ
Lấp ló bên thềm
Ai kia lặng lẽ trong đêm
Ngẩn ngơ ngắm ánh trăng thêm u sầu!
Trăng đậu trong veo
Nhìn theo bóng người
Ngàn sao lấp lánh ánh cười
Nàng ơi chớ có buồn rơi hỡi nàng…!!!
Gió man mác thổi
Rượt đuổi theo mây
Ru trăng sao hãy ngủ say
Đừng trêu đừng ghẹo làm lay lòng người…!
Sau khi đọc xong những bài thơ về trăng bên trên chắc hẳn bạn cũng sẽ tìm được những cảm xúc lãng mạn, hoài niệm trong mình. Hãy để những bài thơ về trăng chia sẻ cùng bạn nhé!
Xem thêm: