20 bài thơ tiếng Anh kinh điển, hiện đại cực hay
Thơ tiếng Việt thì đã quen, nhưng bạn đã biết nhiều đến thơ tiếng Anh chưa? Những câu thơ sang xịn mịn bằng tiếng Anh ngay dưới đây sẽ là nguồn cảm hứng bất tận cho những ai đam mê tiếng Tây. Cùng lưu lại cùng gocnhotamhon.com
Tổng hợp những bài thơ tiếng Anh hay
Xem thêm:
Never Like This
I’ve held others before,
But it was never like this,
Where my body inhales you
And quivers with bliss,
Where my senses are reelingFrom the strength of desire,
And if I can’t have you soon,
I’ll be consumed by the fire.
Tạm dịch:
Chưa bao giờ như thế này
Tôi đã từng ôm người khác trước đây,
nhưng chưa bao giờ như thế này,
Nơi cơ thể tôi hít vào bạn
và
run rẩy vì hạnh phúc, Nơi mà các giác quan của tôi quay cuồng
Từ sức mạnh của ham muốn,
Và nếu tôi không thể có bạn sớm,
tôi sẽ Sẽ bị lửa thiêu rụi.
My Love Is Like To Ice
My love is like to ice, and I to fire:
How comes it then that this her cold so great
Is not dissolved through my so hot desire,
But harder grows the more I her entreat?
Or how comes it that my exceeding heat
Is not allayed by her heart-frozen cold,
But that I burn much more in boiling sweat,
And feel my flames augmented manifold?
What more miraculous thing may be told,
That fire, which all things melts, should harden ice,
And ice, which is congeal’s with senseless cold,
Should kindle fire by wonderful device?
Such is the power of love in gentle mind,
That it can alter all the course of kind.
Tạm dịch:
Mãnh lực tình yêu
Tôi hoá lửa trước người yêu băng giá.
Nàng lạnh lùng tôi chẳng hiểu vì sao.
Băng không tan trước cuồng nhiệt khát khao,
Tình khó chớm lẽ đâu tôi cầu khẩn?
Biết làm sao dẫu lòng yêu nóng bỏng.
Khi tim nàng không hề giảm giá băng.
Tình tôi càng bốc chấy sục sôi hơn.
Sao ngọn lửa cứ bừng bừng quá thể?
Có điều gì lạ lùng hơn như thế.
Lửa nung tan lại làm cứng giá băng.
Khối băng hàn vô cảm tụ chia ngăn.
Mà ngọn lửa cứ bốc lên kỳ dị?
Đó là mãnh lực tình yêu, nhẹ nhàng trong tâm trí.
Nó có thể gây cho dòng sống đổi xoay chiều.
The Kiss
“I hoped that he would love me,
And he has kissed my mouth,
But I am like a stricken bird
That cannot reach the south.
For though I know he loves me,
To-night my heart is sad;
His kiss was not so wonderful
As all the dreams I had.”
Tạm dịch:
Nụ Hôn
Ước gì những tình cảm người trao
In trên đôi môi những ngọt ngào
Nhưng em chỉ là đôi cánh nhỏ
Nào dám mơ ngày vượt trời cao
Bây giờ em đã hiểu tình cảm người trao
Trằn trọc bao đêm buốt lạnh nhiều
Hương vị tình người không tuyệt thế
Như niềm mơ ước đã ôm theo. – Nụ hôn
“I’d like to know
If there’s a more effective
Form of torture
Than knowing everyday
That you are whispering
The same sweet nothings
Into her ear as you did
Mine…”
Tạm dịch:
Em sẽ muốn biết
Nếu còn nhiều những âm hưởng
Từ sự tra tấn
Hơn là mỗi ngày phải nhận ra
Những lời thì thầm anh nói
Những lời ngọt ngào anh nói với người
Cũng là những lời anh từng trao em.
If Thou’lt Be Mine
Nếu em là của anh If thou’lt be mine, the treasures of air,
Of earth, and sea, shall lie at thy feet;
Whatever in Fancy’s eye looks fair,
Or in Hope’s sweet music sounds most sweet,
Shall be ours — if thou wilt be mine, love!
Bright flowers shall bloom wherever we rove,
A voice divine shall talk in each stream;
The stars shall look like world of love,
And this earth be all one beautiful dream
In our eyes — if thou wilt be mine, love!
And thoughts, whose source is hidden and high,
Like streams that come from heaven-ward hills,
Shall keep our hearts, like meads, that lie
To be bathed by those eternal rills,
Ever green, if thou wilt be mine, love!
All this and more the Spirit of Love
Can breathe o’er them who feel his spells;
That heaven, which forms his home above,
He can make on earth, wherever he dwells,
As thou’lt own, — if thou wilt be mine, love! Nếu em là của anh – mọi kho báu của trời,
Của trái đất, đại dương – sẽ đặt nằm dưới chân em đó;
Cả mơ ước đẹp mắt nhìn rạng rỡ,
Cả tiếng nhạc du dương niềm hy vọng ngọt ngào,
Sẽ là của đôi ta – nếu em là người của anh yêu!
Đường ta dạo sẽ sáng bừng hoa nở,
Giọng thần tiên mang lời của suối reo;
Sao lặng nhìn lấp lánh cõi tình yêu,
Cả trái đất thành giấc mơ đẹp nhất,
Nếu em là người yêu – cảnh mộng đầy trong mắt!
Dẫu mạch nguồn suy tưởng khuất trên cao,
Như suối đồi tự lưng trời đổ xuống,
Sẽ giữ hồn ta như cỏ đồng mơn mởn,
Được tắm nguồn vĩnh cửu suối mang theo,
Bao giờ cũng xanh – nếu em là người của anh yêu.
Mọi thứ có Đấng Tình Yêu tạo tác,
Hơi thở dành nhận biết nỗi si mê;
Cõi thiên đường hạnh phúc lối đi về,
Ngôi nhà ấy người đã ban trái đất,
Sẽ là của riêng em – Nếu em là người yêu thắm thiết.
Xem thêm:
Forest Lake
“I was alone on a sunny shore
by the forest’s pale blue lake,
in the sky floated a single cloud
and on the water a single isle.
The ripe sweetness of the summer dripped
in bead of every tree
and straight into my opened heart
a tiny drop ran down.”
Tạm dịch:
Tôi lặng lẽ bước trên đường rực nắng
Xanh thẳm một màu xanh
Giữa mênh mông cụm mây trắng bồng bềnh
Hòn đảo nhỏ cô đơn trên hồ vắng
Dải nắng hè rũ xuống ân cần
Ôm lấy ngàn cây xanh ngắt
Nghe tim mình sao mở rộng
Đón từng hơi thở rụng rơi. – Bên hồ
Những bài thơ tiếng Anh đầy tâm trạng
Walking in the rain – Bad Fingers
“So I just walk out in the rain
So that the cloud could hide the pain
And baby, you will never see
The thousand tears you gave to me
And if the rain should go away
Then in my lonely room I’ll stay
So that the world will never know
How much it hurts to see you go away
Tạm dịch:
Giờ đây anh lặng bước dưới cơn mưa
Mây giăng phủ kín một màu thương đau
Người yêu ơi chắc em không hiểu được
Những giọt sầu đau em mang đến
Nếu cơn mưa không trôi đi mất
Nếu trong căn phòng cô đơn, anh sẽ ở lại
Và cả thế giới sẽ chẳng bao giờ thấy
Đau đớn nhường nào khi nhìn em cất bước rời đi. – Dưới những cơn mưa
Xem thêm:
Just friends?
I love you more every day,
My name I long for you to say.
Do you know just how I feel?
Do you know this love is real?
Sometimes I wonder what you think.
When you hear my name, do your cheeks turn pink?
Do you dream about me every night?
Wish to hug me and hold me tight?
Do you think we’re meant to be?
Together forever, you and me?
These are the questions that run through my mind.
Your way into my heart, you did find.
It drives me crazy as to what I should do,
Should I risk a friendship and confess to you?
Or should I keep my feelings inside,
Keep them locked up, let them hide?
I just don’t know what to do anymore,
My heart it aches, my heart it’s sore.
I love you more than you could know,
And I don’t want to ever let you go.
So even if I’m just a friend,
I’ll always love you until the end.
Tạm dịch:
Chỉ là bạn bè thôi sao?
Mỗi ngày anh lại yêu em hơn
Anh thầm mong được nghe em gọi tên anh
Em có biết anh cảm thấy thế nào không ?
Em có biết tình yêu anh rất chân thành ?
Đôi khi anh tự hỏi em đang nghĩ gì?
Khi nghe thấy tên anh, má em có ửng hồng
Hàng đêm em có mơ về anh không ?
Và ước được ôm anh thật chặt ?
Em có nghĩ chúng ta là của nhau?
Anh và em sẽ mãi mãi bên nhau ?
Những câu hỏi đó luẩn quẩn trong tâm trí anh.
Em đã tìm thấy đường dẫn lối vào trong trái tim anh
Nó làm anh phát điên lên vì anh không biết phải làm gì,
Liệu anh có nên mạo hiểm với tình bạn để ngỏ lời với em ?
Hay anh nên giấu tình cảm ấy ở trong lòng,
Giữ kín và khoá chặt chúng lại ?
Anh không biết nên làm gì nữa
Trái tim anh đang đau nhói
Anh yêu em nhiều hơn những gì em thấy
Và anh không muốn để em ra đi
Cho dù hai ta chỉ là bạn
Nhưng anh nguyện sẽ mãi yêu em đến suốt cuộc đời.
Go, now, and dream
Go, now, and dream o’er that joy in thy slumber –
Moments so sweet again ne’er shalt thou number.
Of Pain’s bitter draught the flavor ne’er flies,
While Plearsure’s scarce touches the lip ere it dies.
Go, then, and dream, etc.
That moon, which hung o’er your parting, so splendid,
Often will shine again, bright as she then did –
But, never more will the beam she saw burn
In those happy eyes, at your meeting, return,
Go, then, and dream, etc.
Bản dịch
Hãy ngủ đi và đón ước mơ
Nào, hãy ngủ đi và mơ thấy niềm vui
Đón ngọt ngào vô biên trong khoảnh khắc.
Cho vị đắng của khổ đau tan mất.
Cho bờ môi chạm biết những niềm vui.
Hãy ngủ đi, và mơ ước em ơi!…
Buổi chia tay, bóng trăng treo huyền ảo.
Vẫn sáng trong như đã sáng lâu rồi.
Nhưng không thể còn mơ màng bừng tỏa.
Hạnh phúc đong đầy ánh mắt thuở nào vui.
Hãy ngủ đi, và mơ ước em ơi!…
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG dịch
The worst day
Today was the absolute worst day ever
And don’t try to convince me that
There’s something good in every day
Because, when you take a closer look,
This world is a pretty evil place.
Even if
Some goodness does shine through once in a while
Satisfaction and happiness don’t last.
And it’s not true that
It’s all in the mind and heart
Because
True happiness can be obtained
Only if one’s surroundings are good
It’s not true that good exists
I’m sure you can agree that
The reality
Creates
My attitude
It’s all beyond my control
And you’ll never in a million years hear me say that
Today was a good day
Now read from the bottom to top.
Bản dịch:
Ngày tồi tệ nhất
Hôm này là ngày tệ nhất nhất từ trước đến nay
Và đừng cố thuyết phục tôi rằng
Hẳn có điều gì tốt đẹp trong một ngày
Bởi khi bạn nhìn kỹ hơn sẽ thấy
Thế giới này khá xấu xí
Ngay cả khi
Vài điều tốt đẹp có thể tới chiếu sáng cuộc đời này trong một phút giây
Niềm vui và thỏa mãn cũng không kéo dài lâu
Và không đúng khi nói là
Điều đó phụ thuộc vào suy nghĩ và cảm nhận
Bởi
Hạnh phúc đích thực có thế giữ được
Chỉ khi những điều xung quanh bạn tốt đẹp
Sự giúp đỡ lẫn nhau đâu có tồn tại mãi
Tôi chắc bạn cũng đồng tình rằng
Thực tại
Tạo ra
Quan điểm
Điều này nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi
Và bạn sẽ không bao giờ nghe tôi nói rằng
Hôm nay là một ngày tươi đẹp
Hãy đọc ngược lại từ cuối bài thơ lên đầu nhé.
A FATHER’S LOVE…
Fathers seldom say “l love you”
Though the feeling’s always there,
But somehow those three little words
Are the hardest ones to share.
And fathers say “l love you“
In ways that words can’t match
With tender bedtime stories
Or a friendly game of catch!
You can see the words “l love you”
In a father’s boyish eyes
When he runs home, all excited,
With a poorly wrapped surprise.
A father says “l love you”
With his strong helping hands
With a smile when you’re in trouble
With the way he understands.
He says “l love you” haltingly,
With awkward tenderness
He speaks his love unselfishly
By giving all he can
To make some secret dream come true,
Or follow through a plan.
A father’s seldom-spoken love
Sounds clearly through the years
Sometimes in peals of laughter,
Sometimes through happy tears.
Perhaps they have to speak their love
In a fashion all their own.
Because the love that fathers feel
Is too big for words alone!
Bản dịch:
TÌNH YÊU KHÔNG LỜI CỦA CHA
Cha thường ít nói: “Yêu con!”
Mặc dù tình cảm sẵn luôn tràn đầy
Vậy nên lời lẽ nhỏ này
Làm sao thể nói được thay tiếng lòng.
Tâm tình cha nói “Yêu con”
Thường không biêu lộ ra luôn bằng lời
Chỉ qua chuyện kể hàng đêm
Hay qua những lúc ú tim trốn tìm
Tình yêu kín đáo của cha
Nằm trong ánh mắt nhăn nheo dịu dàng
Trong dáng cha tất tả chạy về nhà
Trong tay cầm một món quà tặng con.
Tình yêu thầm lặng của cha
Chẳng nói ra, chỉ nhìn vào đôi bàn tay cũng thấy
Mỗi khi con run rẩy
Có nụ cười hiền của cha tiếp sức
“Yệu con!” cha chẳng nói ra
Chỉ thầm săn sóc, vụng về đôi khi
Tịnh yêu cha thật tràn trề
Không hê ích kỷ, khộng màng bản thân
Cha cho con hết chăng ngại ngần
Giúp con thực hiện ước thầm bấy lâu.
Tình yêu của cha, thường lặng thinh
Nhưng bao năm cha vẫn tận tình cho con
Đôi khi là chuỗi cuời ròn
Đôi khi là giọt lệ tuôn vui mừng.
Cha không theo cách thông thường
Vì tình Cha tỏ theo đường lôi riêng
Công cha trời biển vô biên
Lời nào nói hết biết ơn lòng này!
Teacher of me
‘Teacher’ a word that takes me back to the start,
The start of my very first day at school.
I tightly clenched my mother’s hand.
I was afraid to let her go,
But suddenly somebody held my other hand
and all my fear flew ’cause there was someone to understand.
She wiped my tears and took me to class.
It’s when my grooming starts.
I understood that a teacher is the second mother or father I had,
For which I’m still glad.
I am glad that I lived under their guidance.
They taught me all, all they had.
All the manners and values I have are just because of them.
In my growing life, they are the stem.
Like a tree, I have reached heights,
For my strength re-unites.
Teachers are my preachers,
They’ll live in my heart forever.
For they have given me strength to endeavor.
They are my most precious treasure.
Bản dịch;
Cô giáo tôi
‘Giáo viên’ một từ đưa tôi trở lại từ đầu,
Bắt đầu ngày đầu tiên của tôi ở trường.
Tôi nắm chặt tay mẹ.
Tôi sợ để cô ấy đi,
Nhưng đột nhiên ai đó nắm tay tôi
và tất cả nỗi sợ hãi của tôi bay lên vì có ai đó hiểu.
Cô ấy lau nước mắt cho tôi và đưa tôi đến lớp.
Đó là khi sự chải chuốt của tôi bắt đầu.
Tôi hiểu rằng một giáo viên là người mẹ hoặc người cha thứ hai mà tôi có,
Mà tôi vẫn mừng.
Tôi vui vì tôi đã sống dưới sự hướng dẫn của họ.
Họ dạy tôi tất cả, tất cả những gì họ có.
Tất cả cách cư xử và giá trị tôi có chỉ là vì chúng.
Trong cuộc sống ngày càng phát triển của tôi, họ là thân cây.
Giống như một cái cây, tôi đã đạt đến độ cao,
Vì sức mạnh của tôi đoàn kết lại.
Giáo viên là người giảng đạo của tôi,
Họ sẽ sống trong trái tim tôi mãi mãi.
Vì họ đã cho tôi sức mạnh để nỗ lực.
Chúng là kho báu quý giá nhất của tôi.
To his coy mistress
Had we but world enough and time,
This coyness, lady, were no crime.
We would sit down, and think which way
To walk, and pass our long love’s day.
Thou by the Indian Ganges’ side
Shouldst rubies find; I by the tide
Of Humber would complain. I would
Love you ten years before the flood,
And you should, if you please, refuse
Till the conversion of the Jews.
My vegetable love should grow
Vaster than empires and more slow;
An hundred years should go to praise
Thine eyes, and on thy forehead gaze;
Two hundred to adore each breast,
But thirty thousand to the rest;
An age at least to every part,
And the last age should show your heart.
For, lady, you deserve this state,
Nor would I love at lower rate.
But at my back I always hear
Time’s wingèd chariot hurrying near;
And yonder all before us lie
Deserts of vast eternity.
Thy beauty shall no more be found;
Nor, in thy marble vault, shall sound
My echoing song; then worms shall try
That long-preserved virginity,
And your quaint honour turn to dust,
And into ashes all my lust;
The grave’s a fine and private place,
But none, I think, do there embrace.
Now therefore, while the youthful hue
Sits on thy skin like morning dew,
And while thy willing soul transpires
At every pore with instant fires,
Now let us sport us while we may,
And now, like amorous birds of prey,
Rather at once our time devour
Than languish in his slow-chapped power.
Let us roll all our strength and all
Our sweetness up into one ball,
And tear our pleasures with rough strife
Through the iron gates of life:
Thus, though we cannot make our sun
Stand still, yet we will make him run.
· + Dịch thơ:
Gửi người yêu bẽn lẽn
Nếu chúng ta có đủ không gian và thời gian. (1)
Sự bẽn lẽn của người yêu không phải là có tội.
Chúng ta hãy ngồi, nghĩ mọi điều sắp tới,
Để tản bộ dạo chơi, thông qua chuyện tình yêu.
Em sẽ lang thang bên sông Hằng Ấn Độ, (2)
tìm những viên hồng ngọc, còn anh theo đợt thủy triều,
bên dòng Hăm-be (3) u uẩn. Anh sẽ
yêu em mười năm, trước khi trận lũ ngập tràn. (4)
Em có vui lòng chấp nhận cùng anh, hay em từ chối,
cho tới khi có cuộc chuyển đổi lòng tin của người Do Thái.(5)
Tình yêu thực vật (6) của anh sẽ phát triển vươn xa,
Rộng lớn hơn đế quốc bao la, và chậm hơn,
một trăm năm để đi và ca ngợi,
Về vầng trán em, đôi mắt nhìn đắm đuối.
Hai trăm năm để yêu bộ ngực tuyệt vời.
Và ba mươi nghìn năm cho các phần còn lại…,
Dành mỗi phần cho tuổi em thuở còn thơ dại,
Và em sẽ thể hiện trái tim nơi độ tuổi sau cùng.
Cô gái yêu, em xứng giá thiên hương!
Anh có thể nào yêu em thấp hơn mức đó.
*
Nhưng ở bên sau mình, anh luôn nghe rõ.
Cỗ xe chắp cánh thời gian đang hối hả đến gần, (7)
Nơi cõi xa xôi, trước lúc chúng ta nghỉ yên nằm.
Sa mạc mênh mông vĩnh hằng vô tận.
Vẻ đẹp em sẽ vùi theo số phận. (8)
Trong hòm đá hoa (9) của em cũng sẽ bặt âm thanh.
Chôn bài hát điệp âm anh một thuở si tình
Để sau đó lũ giòi sâu dùng thử.
Cả trái cây trinh bạch, từ lâu em gìn giữ.
Cả danh dự kiêu kỳ cũng sẽ hóa thành tro.
Lửa tình anh cũng tắt ngấm bao giờ.
Mọi thứ đáng yêu đều vào chung lòng mộ..
Nhưng mà không! Anh nghĩ em sao nỡ…
Sẽ vì anh, em ôm giữ tình yêu.
*
Vậy, bây giờ, tuổi xuân em vừa chớm.
Như sương mai lóng lánh phủ làn da
Khi hồn em muốn vượt thoát bay ra.
Từ mọi lỗ chân lông bừng lửa ngay tức khắc
Vậy bây giờ, hãy cùng vui khi chúng mình tương đắc.(10)
Như con chim đa tình trước miếng mồi ban.
Có một lần vồ ngấu nghiến tham lam.
Hơn chậm chạp, ngước mỏ chờ háo hức.
Hãy để chúng ta gom cuộn toàn sức lực.
Và tất cả hương vị ngọt ngào thành quả bóng, chuyền nhau,
Hãy xé toạc niềm vui, va mãnh liệt, đón đầu.
Để xuyên qua cánh cổng sắt cuộc đời, vốn đang chặn lại.
Nếu chúng ta không thể giữ cho mặt trời đứng mãi.
Thì chúng ta phải làm cho nó chuyển vần xoay.
The Love Song of J. Alfred Prufrock
S’io credesse che mia risposta fosse
A persona che mai tornasse al mondo,
Questa fiamma staria senza piu scosse.
Ma percioche giammai di questo fondo
Non torno vivo alcun, s’i’odo il vero,
Senza tema d’infamia ti rispondo.
Let us go then, you and I,
When the evening is spread out against the sky
Like a patient etherized upon a table;
Let us go, through certain half-deserted streets,
The muttering retreats 5
Of restless nights in one-night cheap hotels
And sawdust restaurants with oyster-shells:
Streets that follow like a tedious argument
Of insidious intent
To lead you to an overwhelming question … 10
Oh, do not ask, “What is it?”
Let us go and make our visit.
In the room the women come and go
Talking of Michelangelo.
The yellow fog that rubs its back upon the window-panes, 15
The yellow smoke that rubs its muzzle on the window-panes,
Licked its tongue into the corners of the evening,
Lingered upon the pools that stand in drains,
Let fall upon its back the soot that falls from chimneys,
Slipped by the terrace, made a sudden leap, 20
And seeing that it was a soft October night,
Curled once about the house, and fell asleep.
And indeed there will be time
For the yellow smoke that slides along the street,
Rubbing its back upon the window-panes; 25
There will be time, there will be time
To prepare a face to meet the faces that you meet;
There will be time to murder and create,
And time for all the works and days of hands
That lift and drop a question on your plate; 30
Time for you and time for me,
And time yet for a hundred indecisions,
And for a hundred visions and revisions,
Before the taking of a toast and tea.
In the room the women come and go 35
Talking of Michelangelo.
And indeed there will be time
To wonder, “Do I dare?” and, “Do I dare?”
Time to turn back and descend the stair,
With a bald spot in the middle of my hair — 40
(They will say: “How his hair is growing thin!”)
My morning coat, my collar mounting firmly to the chin,
My necktie rich and modest, but asserted by a simple pin —
(They will say: “But how his arms and legs are thin!”)
Do I dare 45
Disturb the universe?
In a minute there is time
For decisions and revisions which a minute will reverse.
For I have known them all already, known them all:
Have known the evenings, mornings, afternoons, 50
I have measured out my life with coffee spoons;
I know the voices dying with a dying fall
Beneath the music from a farther room.
So how should I presume?
And I have known the eyes already, known them all— 55
The eyes that fix you in a formulated phrase,
And when I am formulated, sprawling on a pin,
When I am pinned and wriggling on the wall,
Then how should I begin
To spit out all the butt-ends of my days and ways? 60
And how should I presume?
And I have known the arms already, known them all–
Arms that are braceleted and white and bare
(But in the lamplight, downed with light brown hair!)
Is it perfume from a dress 65
That makes me so digress?
Arms that lie along a table, or wrap about a shawl.
And should I then presume?
And how should I begin?
Shall I say, I have gone at dusk through narrow streets 70
And watched the smoke that rises from the pipes
Of lonely men in shirt-sleeves, leaning out of windows? …
I should have been a pair of ragged claws
Scuttling across the floors of silent seas.
And the afternoon, the evening, sleeps so peacefully! 75
Smoothed by long fingers,
Asleep … tired … or it malingers,
Stretched on the floor, here beside you and me.
Should I, after tea and cakes and ices,
Have the strength to force the moment to its crisis? 80
But though I have wept and fasted, wept and prayed,
Though I have seen my head (grown slightly bald) brought in upon a platter,
I am no prophet — and here’s no great matter;
I have seen the moment of my greatness flicker,
And I have seen the eternal Footman hold my coat, and snicker, 85
And in short, I was afraid.
And would it have been worth it, after all,
After the cups, the marmalade, the tea,
Among the porcelain, among some talk of you and me,
Would it have been worth while, 90
To have bitten off the matter with a smile,
To have squeezed the universe into a ball
To roll it towards some overwhelming question,
To say: “I am Lazarus, come from the dead,
Come back to tell you all, I shall tell you all”— 95
If one, settling a pillow by her head
Should say: “That is not what I meant at all;
That is not it, at all.”
And would it have been worth it, after all,
Would it have been worth while, 100
After the sunsets and the dooryards and the sprinkled streets,
After the novels, after the teacups, after the skirts that trail along the floor–
And this, and so much more?–
It is impossible to say just what I mean!
But as if a magic lantern threw the nerves in patterns on a screen: 105
Would it have been worth while
If one, settling a pillow or throwing off a shawl,
And turning toward the window, should say:
“That is not it at all,
That is not what I meant, at all.” 110
No! I am not Prince Hamlet, nor was meant to be;
Am an attendant lord, one that will do
To swell a progress, start a scene or two,
Advise the prince; no doubt, an easy tool,
Deferential, glad to be of use, 115
Politic, cautious, and meticulous;
Full of high sentence, but a bit obtuse;
At times, indeed, almost ridiculous–
Almost, at times, the Fool.
I grow old … I grow old … 120
I shall wear the bottoms of my trousers rolled.
Shall I part my hair behind? Do I dare to eat a peach?
I shall wear white flannel trousers, and walk upon the beach.
I have heard the mermaids singing, each to each.
I do not think that they will sing to me. 125
I have seen them riding seaward on the waves
Combing the white hair of the waves blown back
When the wind blows the water white and black.
We have lingered in the chambers of the sea
By sea-girls wreathed with seaweed red and brown 130
Till human voices wake us, and we drown.
T.S. Eliot
· + Dịch thơ:
Bản tình ca của Alfred Prufrock (1)
Nếu ta nghĩ rằng câu trả lời của ta (2)
Sẽ tới một kẻ nào, khi có ngày họ trở về trần thế.
Ngọn lửa này sẽ không ngưng ánh sáng lập lòe.
Tuy nhiên, vì không bao giờ có ai quay trở lại.
Sống từ vực thẳm này – Ta hiểu đó là những gì sự thực.
Ta không sợ trước xấu xa sỉ nhục – Ta trả lời ngươi.
Chúng ta hãy cùng đi, các anh và tôi.
Khi bóng tối trải ra che khuất bầu trời,
Và mặt trời như bệnh nhân bị gây mê nằm trên bàn mổ.
Chúng ta hãy cùng đi, nửa hoang vắng trùm lên đường phố.
Vây quanh ta, ẩn náu, thì thầm. 5
Đêm chưa ngưng cho một đêm trong khách sạn rẻ tiền.
Những nhà hàng mùn cưa (3) trơ vỏ sò vung vãi.
Phố tẻ nhạt như sau cuộc tranh luận chán nhàm,.
Của bao xảo quyệt lo toan.
Dẫn các anh đến câu hỏi đầy áp đảo….(4) 10
Ô! Xin đừng hỏi “Có chuyện gì như thế?”.
Hãy để chúng ta làm cuộc viếng thăm..
Trong căn phòng phụ nữ đến và đi.
Họ lấy Mi-ken-lăng-giơ (5) làm đề tài trò chuyện.
Sương mù vàng cọ lưng trên những ô gương cửa sổ. 15
Lẫn khói màu vàng đang cọ mõm như loài mèo, (6)
Thè lưỡi liếm qua bao góc tối.
Còn nấn ná trên vũng nước tù, bám trên máng xối.
Để muội bồ hóng rơi trên lưng từ ống khói đen.
Trượt qua sân thượng làm cú nhảy bất ngờ. 20
Và khi thấy đó là đêm tháng Mười êm dịu.
Đã cuộn lại trên mái nhà, và dường như ngủ thiếp.
Và thực ra đã có thời gian,
Cho khói vàng lướt dọc theo dãy phố.
Để cọ lưng trên những ô gương cửa sổ. 25
Sẽ có thời gian, sẽ có thời gian. (7)
Chuẩn bị một khuôn mặt để đáp ứng những khuôn mặt mà các anh sẽ gặp.
Sẽ có thời gian để hủy diệt và thời gian để kiến tạo dựng xây.
Thời gian “Làm việc” và “ Ngày” cho đôi tay. (8)
Nâng cao và nhỏ xuống một câu hỏi cho các anh trên chiếc đĩa. (9) 30
Thời gian cho các anh và thời gian cho tôi.
Và cả thời gian cho trăm điều do dự.
Cho trăm việc để nhìn và xem lại.
Trước khi cầm lấy miếng bánh mì nướng để ăn và để uống tách trà.
Trong căn phòng phụ nữ đến và đi. 35
Họ lấy Mi-ken-lăng-giơ làm đề tài trò chuyện.
Và thực ra đã có thời gian
Để tự hỏi rằng: “Tôi có dám?” và “Tôi có dám?”
Thời gian trở về, tôi bước xuống cầu thang.
Trán tôi hói và tóc tôi lốm đốm. 40
Họ sẽ nói “Sao tóc hắn trở nên thưa thớt!”
Áo khoác sáng của tôi, cổ bẻ đứng trước cằm.
Cà vạt sang, giản đơn nhưng bị chê vì chiếc kẹp xuềnh xoàng.
(Họ lại nói: “Tay chân hắn sao mà gầy thế!”)
Tôi có dám. 45
Làm rối phiền vũ trụ?
Trong một phút đi qua đã có của thời gian.
Để giải quyết, sửa sai, dẫu một phút thôi nói lên điều ngược lại.
Tôi vốn biết họ cả rồi, biết về tất cả.
Biết họ cả buổi mai, buổi chiều, buổi tối. 50
Tôi đo lường cuộc sống của tôi với chiếc muỗng cà phê.
Tôi đã biết âm thanh hấp hối của mùa thu.
Từ tiếng nhạc phát ra nơi căn phòng xa vắng.
Vậy tôi nên đoán thế nào?
Và tôi biết những con mắt của họ rồi, biết về tất cả. 55
Những đôi mắt dán vào các anh đã thành công thức.
Và khi tôi cũng bị thành công thức, nằm ườn trên chiếc đinh ghim.
Tôi đã bị ghim và quằn quại trên tường.
Biết nên mở đầu làm sao nữa?,
Làm sao tôi khạc ra tất cả mẫu tàn thuốc mỗi ngày của tôi và cách hút. 60
Và tôi nên đoán thế nào?
Tôi vốn biết những cánh tay của họ, biết về tất cả.
Những cánh tay đeo vòng xuyến, phô màu trắng để trần.
Buông thõng dưới ánh đèn, lộ rõ những sợi lông màu nâu nhạt.
Biết họ có ướp nước hoa trong váy? 65
Tôi có lạc đề khi nhắc đến chuyện này không?
Những cánh tay nằm dọc trên bàn hoặc đè lên chiếc khăn san.choàng cổ.
Và để rồi làm sao tôi sẽ đoán,
Và tôi nên mở đầu như thế nào đây?
Vâng, tôi sẽ nói, tôi đã đi vào lúc hoàng hôn qua những con phố hẹp. 70
Nhìn sợi khói bay lên từ ống píp,
Từ tay áo sơ mi của những người đàn ông cô độc, đang nghiêng ngoài cửa sổ..
Tôi cần phải có đôi càng cua sứt mẻ,
Bỏ trốn ngang qua vùng đáy biển lặng câm. (10)
Và buổi chiều, buổi tối, những giấc ngủ bình yên. 75
Đã xoa dịu cho tình trạng kéo dài trì trệ.
Ngủ thiếp…mệt nhoài…hoặc vờ như đau ốm.
Nằm duỗi trên sàn nhà, cạnh nơi đây, tôi và các anh.
Tôi có nên, sau khi dùng trà, dùng kem và bánh ngọt.
Có sức lực để ép mình ngay trong cơn khủng hoảng? 80
Mặc dù tôi đã khóc, nhịn ăn – khóc và cầu nguyện.
Dù tôi đã thấy đầu mình (trọc hói thưa dần) như đĩa phẳng.
Tôi không phải nhà tiên tri (11) – và đây cũng không có vấn đề gì lớn,
Tôi đã thấy trong khoảnh khắc mong manh vĩ đại của mình.
Tôi đã thấy người hầu vĩnh cửu (12) giữ cái áo khoác của tôi và cười khúc khích. 85
Trong khoảng ngắn trôi qua, tôi sợ hãi rùng mình.
Và sau cùng, nó phải có giá trị riêng của nó.
Sau cái tách, mứt cam, trà.
Giữa đồ sứ, giữa vài câu chuyện của tôi và các anh.
Nó phải có giá trị riêng trong đó. 90
Để cắt đứt vấn đề với một nụ cười.
Nén vũ trụ vào trong quả bóng.(13)
Cuộn tới một vài câu hỏi đầy áp đảo,
Để thốt lên: “Tôi là La-za-rút (14) về từ cõi chết,
Trở lại cùng các anh để nói về tất cả, tôi sẽ nói cùng các anh tất cả.” – 95
Nếu được một lần đặt gối dưới đầu nàng,
Tôi sẽ nói: “Đó không phải là những gì tôi muốn nói về tất cả,
Đó không phải là nó, không phải là tất cả.
Và nghiễm nhiên nó có giá trị sau cùng.
Có giá trị trong lúc này. 100
Sau khi mặt trời lặn, nơi mặt tiền cửa trước, nơi đường phố rải mưa.
Sau những cuốn tiểu thuyết, sau những tách trà, sau những váy đầm sờn cũ dọc trên sàn.
Và điều này như vậy có nhiều hơn? –
Nó không thể nói đúng những gì tôi muốn nói!
Nhưng như thể có một chiếc đèn lồng kỳ diệu, sáng lộ rõ hoa văn trên mỗi mặt hình. 105
Nó có giá trị trong lúc đó.
Nếu có lần đặt chiếc gối hay giật chiếc khăn choàng.
Và trở lại hướng về của sổ, tôi sẽ nói:
“Đó không phải là nó, không là tất cả.
Đó không phải là những gì tôi muốn nói về tất cả” 110
Không! Tôi không phải là hoàng tử Hăm-lét (15), cũng không muốn nói việc này.
Tôi là người phục vụ cho Thượng đế, một người hành động,
Có tiến bộ đặc sắc, bắt đầu từ một màn kịch hoặc hai.
Tư vấn cho hoàng tử không do dự nghi ngờ, tôi là một công cụ dễ dàng.
Cung kính vui mừng khi được sử dụng. 115
Thận trọng, tinh tường, tỉ mỉ.
Đầy rẫy những câu cao siêu nhưng có chút trì độn u mê..
Thực ra ở thời gian này, tất cả đều đáng buồn cười.
Ở thời gian này, tất cả đều ngu ngốc..
Tôi đã già….Tôi đã già…. 120
Tôi sẽ mặc đáy quần lụng thụng.
Tôi sẽ rẽ tóc ra sau? Tôi có dám ăn một trái đào?
Tôi sẽ mặc quần bằng vải fờ-la-nen trắng, bước trên bờ biển.dạo chơi.
Tôi nghe những nàng tiên cá hát, nghe mỗi một từng người.
Tôi không nghĩ rằng họ sẽ hát cho tôi. 125
Tôi đã thấy họ cưỡi sóng đi trên hướng biển.
Chải tóc trắng của mỗi đầu ngọn sóng lượn qua.
Khi ngọn gió thổi về làm mặt nước có màu trắng đen pha lẫn..
Chúng ta sẽ bước đi từ từ trong không gian của biển.
Có vòng hoa biển bao quanh với rong biển màu đỏ và nâu. 130
Cho tới khi có tiếng người đánh thức, và chúng ta chết đuối.
Who Has Seen the Wind?
Who has seen the wind?
Neither I nor you;
But when the leaves hang trembling
The wind is passing through.
Who has seen the wind?
Neither you nor I;
But when the trees bow down their heads
The wind is passing by.
· + Dịch thơ:
Hỏi ai thấy gió?
Hỏi ai từng thấy gió?
Đôi ta nào thấy đâu.
Nhưng khi lá run rẩy.
Biết gió luồn đuổi nhau.
Hỏi ai từng thấy gió?
Đôi ta nào thấy đâu.
Nhưng khi cây cúi đầu.
Biết gió luồn bên cạnh.
HOÀNG NGUYÊN CHƯƠNG dịch
Remember
Remember me when I am gone away,
Gone far away into the silent land;
When you can no more hold me by the hand,
Nor I half turn to go yet turning stay.
Remember me when no more day by day
You tell me of our future that you planned:
Only remember me; you understand
It will be late to counsel then or pray.
Yet if you should forget me for a while
And afterwards remember, do not grieve:
For if the darkness and corruption leave
A vestige of the thoughts that once I had,
Better by far you should forget and smile
Than that you should remember and be sad.
· + Dịch thơ:
Nhớ
Hãy nhớ em khi em biến mất.
Rời xa anh về trong đất âm thầm.
Khi tay anh không thể còn lưu giữ.
Cũng không thể nửa chừng em quay lại cùng anh.
Hãy nhớ em khi ngày không hội diện.
Kể em nghe tương lai chuyện chúng mình.
Chỉ cần nhớ em là anh sẽ hiểu.
Nỗi muộn màng toan tính hoặc cầu kinh.
Dẫu có thể anh quên em một lúc.
Để về sau nhớ lại chẳng đau buồn.
Rồi bỏ mặc trong tối tăm, rữa nát.
Cả suy tư em có một lần hơn.
Điều tốt nhất, anh nên quên, nên cười vui vẻ.
Hơn là anh phải nhớ, phải đau buồn…
Một số bài thơ tiếng Anh ngắn
1. Remember me when I am gone away,
Gone far away into the silent land;
When you can no more hold me by the hand,
Nor I half turn to go yet turning stay.
Remember me when no more day by day
You tell me of our future that you planned:
Only remember me; you understand
It will be late to counsel then or pray.
Yet if you should forget me for a while
And afterwards remember, do not grieve:
For if the darkness and corruption leave
A vestige of the thoughts that once I had,
Better by far you should forget and smile
Than that you should remember and be sad
Tạm dịch:
Nhớ Nghe Em
Ngày anh ra đi
Đi về nơi thẳm sâu yên lặng
Khi mà em chẳng thể nắm tay anh thêm một lần nào nữa
Nắm tay nới lỏng giữa vòng tỉnh mê
Nhớ nhau từng bước đi về
Nhớ lời xếp đặt lúc xưa hẹn hò
Này em yêu
Nhớ nghe anh
Tính gì, cầu cũng không thành được đâu
Chẳng may mình bỏ lỡ nhau
Đừng sầu tiếc quá thêm đau đớn lòng
Mai đây khi nỗi nhớ vơi đi
Hãy quên đi em nhé tình xưa đôi mình
Vui lên gạt hết niềm đau
Giữ lại làm gì những giọt sầu trong tim.
2. When it hurts to look back
and you are scared to look ahead
look beside u I’ll always be there for u?
Tạm dịch:
Khi nó đau để nhìn lại.
Và bạn sợ nhìn về phía trước.
Nhìn bên cạnh bạn tôi sẽ luôn ở đó cho bạn?
3. “Here I am
Dreaming of the times
You held me tightly to your chest
And life was a little less
Conplicated”
Tạm dịch:
Em ở đây
Mơ về khoảng thời gian đó
Khi anh ôm em thật chặt trong lồng ngực
Và cuộc sống bỗng chốc vơi đi
Những điều phức tạp.
Xem thêm: